Tôi là Nữ Quan Tài

chương 428: hy sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi thấy quái vật đầu người thân rắn lại bắt đầu nói nhảm bên tai, tuy trong lòng vô cùng bực bội nhưng không thể nào mở miệng.

Tôi cố gắng tiêu hóa những gì mình nghe và chứng kiến cùng với những chuyện quái vật đầu người thân rắn vừa nói.

Người mang mặt nạ nói A Lạc là Miêu y truyền nhân của Điền gia trại, lại có thân phận hậu nhân của Xi Vưu nên mới có thể biến ra đuôi rắn. Nhưng tôi thấy trên bức bích họa ở thôn Thần Xi Vưu chỉ có sừng chứ không có đuôi rắn mà?

Rốt cuộc là thôn Thần làm ra bức bích họa này nhằm che giấu đặc điểm để lừa thiên hạ, hay là chuyện A Lạc là hậu nhân của Xi Vưu có uẩn khúc?

Nếu Miêu y truyền nhân sẽ có đuôi rắn vậy cô nàng mập thì sao? Cũng sẽ biến ra đuôi rắn sao?

Mà mẹ tôi cắn nuốt đứa trẻ mà A Lạc và Đại Hồng thai nghén với nhau. Với một đứa trẻ mới năm sáu tháng tuổi mới thành hình thì năng lực phát là triển mạnh nhất. Cho nên tôi mới lớn lên giống A Lạc y như đúc mà không giống mẹ tôi ư?

Còn theo như lời quái vật đầu người thân rắn nói thì ả ta vẫn luôn ở trong cơ thể tôi, chỉ là tôi không biết mà thôi? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ?

Chuyện sư phụ dùng kim bạc hạ cấm chế tôi đã biết từ lâu, chẳng qua là tôi nghĩ sư phụ muốn tốt cho tôi nên mới không nghĩ nhiều, thậm chí cũng chưa từng có hỏi đến.

Chỉ là đơn thuần cho rằng sư phụ làm vậy là vì giúp tôi áp chế chuyện tôi được sinh ra trong quan tài, nhưng bây giờ nghĩ lại tôi không biết liệu đó có phải là ảo giác mà sư phụ ban cho tôi không?

Nhưng giờ nghe quái vật đầu người thân rắn nói mới biết thì ra sư phụ làm vậy để áp chế ả ta trong cơ thể tôi ư?

Còn chuyện 5 năm trước tôi bị bỏ vào quan tài đá đó, có phải là để tróc ả ta ra khỏi cơ thể của tôi không? Vậy tại sao bọn Viên Uy không có ý định hại tôi?

Chuyện nguy hiểm như tróc ả ta từ trong cơ thể tôi ra do ai làm? Nếu đã lôi ra thì sao không trực tiếp giết chết mà lại nuôi dưới nhà họ Lư?

Còn nữa, có phải bọn sư thúc cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra ở nơi này hay không? Nên bọn họ mới luôn cho rằng Viên Uy đang làm hại tôi?

“Sao rồi? Giờ vẫn chưa rõ sao?” Quái vật đầu người thân rắn không hiện thân nhưng giọng ả ta không ngừng lẩm bẩm vang vọng bên tai tôi: “Bây giờ mặt nạ của tôi cũng ở đây rồi. Đây là thứ duy nhất mà cha để lại cho tôi, tôi sẽ lấy chiếc mặt nạ và linh hồn bên trong Kiến Mộc, còn cả cái đầu lâu kia rồi ăn thịt cô như cách mẹ cô ăn con của A Lạc vậy, có như vậy tôi mới hoàn chỉnh!”

Tôi nghe xong thì sửng sốt, như vậy có quá đáng không?

Từ di truyền học mà nói, không phải ả ta càng giống con của A Lạc hơn sao? Tại sao lại biến thành tôi là A Lạc mà ả ta lại muốn trở thành Trương Dương?

“Hì! Hì! Bọn họ đến rồi!”Quái vật đầu người thân rắn đột nhiên dùng đuôi cuốn lấy toàn thân tôi rồi cười to nói: “Tốt nhất là cô cứ tự mình trải nghiệm đi!”

Tôi cố gắng há mồm muốn gọi ả ta nhưng lại phát hiện xương cốt toàn thân bị ả ta siết chặt kêu răng rắc, mà xương sườn rõ ràng cũng bắt đầu đau nhức.

Tôi cố gắng chớp mắt thật mạnh muốn hét lên nhưng chỉ nghe thấy tiếng xương vang lên ngày càng to, sau đó ngực đau nhói rồi một chiếc xương sườn bị quái vật đầu người thân rắn chặt đứt.

Tiếp theo chiếc đuôi rắn của ả ta siết chặt lại, nguyên một cái đuôi vốn đã quấn chặt lại càng dùng sức siết chặt vào bên trong.

Tôi đau đến nỗi đầu lưỡi run lên, cảm giác trong nháy mắt này tôi đã bị chặt đứt vài khúc xương sườn, ngay cả xương cánh tay cũng giống như bị nghiền nát, toàn thân đau đến không còn cảm giác.

“Còn cả chân nữa, cô cố chịu đựng một chút ha, lúc trước tôi cũng bị đánh nát rồi mọc ra lại như vậy mới tìm được một cái đuôi rắn xinh đẹp như thế đó. Màu hắc bạch tương giao này của tôi giống những người ở Linh, nhưng mà của cô chắc sẽ là một cái đuôi thuần trắng giống hệt con rắn của cô đó, rất xinh đẹp!”

“Ưm!”

Quái vật đầu người thân rắn trườn lên dùng lực siết mạnh, lúc tôi đau đến nỗi không thể cử động toàn thân còn ưm một tiếng, rồi cảm giác trong cổ có gì đó âm ấm trong chảy xuống khóe miệng.

Nhưng quái vật đầu người thân rắn lại hoàn toàn không có ý định dừng lại. Ngay cả khi đuôi của ả ta bị siết đến ken két đến nỗi thở dốc không chừng vẫn cố chấp mà siết như cũ.

“Kẹt!”

Tôi cảm giác được đôi chân vốn chết lặng của mình bị hãm vào trong, quái vật đầu người thân rắn còn thở phào nhẹ nhõm nói: “Mặc dù xương cốt của Xi Vưu không hoàn chỉnh nhưng nó cũng khiến xương cô vô cùng cứng, nếu không phải tôi thì sức của bình thường cũng không đủ để dập nát xương cốt của cô, khó trách hắn để tôi tự mình ra tay! Tôi đi trước đây A Lạc, chờ những người này giao nộp tất c thì chúng có thể hợp thành một thể rồi!”

Cả người tôi đau đến mức không còn cảm giác nhưng khi đầu lưỡi tanh hôi liếm qua, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Tôi biết lúc này quái vật đầu người thân rắn định bỏ qua cho tôi, giờ hai chân tôi đã bị ả ta bẻ gãy, ngay cả xương sườn cũng không phải chỉ gãy một hai cái.

“Bang!”

Ngay khi lưỡi của quái vật đầu người thân rắn vừa rời khỏi mặt tôi thì người tôi đã nghiêng sang một bên, sau đó mắt tôi sáng, nhưng bỗng thấy Đại Hồng và đầu bếp Ngụy, bọn sư công bọn họ đều ngơ ngác nhìn tôi.

“Trương Dương?” Cô nàng mập vừa thấy tôi từ mặt nạ bên trong ra ngoài vội giật mình la lên một tiếng rồi chỉ vào Đại Hồng nói: “Không phải cô nói nhét vào mặt nạ là an toàn nhất sao? Sao cô ấy lại thành ra thế này?”

Đại Hồng cũng giật mình lau vết máu dọc theo ngực tôi chảy xuống nói: “Xương sườn gãy hết rồi, xương hai chân cũng vậy. Còn Âm Long và Lệ Cổ không biết ở đâu!”

“Nhóc Dương!” Sư thúc vội đẩy Đại Hồng ra, hai mắt bà Đinh rơm rớm nước mắt nhìn giám đốc Đinh nói: “Thật sự phải làm như vậy sao?”

“Ngay từ đầu con bé không nên ra đời, ngay cả ông trời cũng không dung nó. Cho dù thầy Hắc đã dùng tu vi cả đời hạ cấm chế cho nó nhưng giờ mấy người cũng thấy nó đã dung hợp Xi Vưu chi cốt rồi. Hơn nữa nghiệt chủng của hậu nhân Xi Vưu và Linh giới sư gia cũng bị tróc từ trong cơ thể nó ra, giờ ả ta đã biết sự tồn tại của Trương Dương, nếu không có được Trương Dương thì hậu quả không cần nói nói mấy người cũng biết!” Giám đốc Đinh nhìn tôi với khuôn mặt nhợt nhạt, mặc dù nói một cách vững vàng nhưng đôi môi của ông không ngừng run rẩy.

Bà Đinh đưa tay chạm vào bả vai đang không ngừng co giật của tôi rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm sư công nói: “Không phải nói sẽ không có việc gì sao? Sao lại thành ra như vậy? Chiếc mặt nạ đó vốn là của Xi Vưu, tôi đã nói không thể dùng rồi. Dung hợp Xi Vưu chi cốt vào người sao Dương Dương có thể chịu được. Con bé chỉ là một đứa nhóc…”

“Ai! Mấy người đừng khóc!” Lão Miêu thở dài thườn thượt, rồi rút ​​một điếu thuốc ra hút một hơi đưa tới trước mặt tôi nói: “Nhóc hút một hơi đi! Lão Miêu biết cô không phải người thích khóc lóc, hút một ngụm đi rồi chúng ta sẽ nói rõ ràng với nhau, dù sao thì phía dưới sông Âm này rất tà môn.”

Lúc này tôi mới phát hiện trên người bọn họ ít nhiều cũng chảy máu, chỉ có ông Đinh bà Đinh nhìn qua còn khá hơn chút, nhưng nặng nhất là sư công và lão Miêu, phỏng chừng là bởi vì bị sư công liên lụy đi!

Mà sư thúc và cô nàng mập vẫn ổn, nhìn không ra hai người có vết thương nào.

Tôi nhìn lão Miêu đưa thuốc lá sợi qua, vội ngậm lấy hút một hơi.

Khói thuốc nồng đến nỗi tôi vừa hít vào đã lao thẳng vào tứ chi và xương.

Khoảnh khắc tôi hít vào thì nước mắt, nước mũi và máu liền chảy ra.

“Nước mắt!” Tôi vừa đẩy thuốc lá vừa đẩy lão Miêu ra nói.

Lão Miêu nhất quyết nhét điếu thuốc vào miệng tôi lần nữa rồi nhìn vào điếu thuốc đang cháy thở dài một hơi nói với tôi: “Đây là sông Âm nên không có cỏ cây đâu, nước mắt của cô không có tác dụng đâu, hầyyyyy!”

Tôi ho liên tục vài tiếng, bà Đinh liên tục lau vết máu chảy ra từ khóe miệng cho tôi, vừa lau nước mắt vừa nhìn giám đốc Đinh nói: “Chúng ta nhiều người như vậy mà không còn biện pháp nào khác sao? Dương Dương cứ phải chịu khổ như vậy sao?”

“Bà khóc cái gì!” Giám đốc Đinh tức giận hét lên rồi chỉ vào bà Đinh nói: “Bà đau lòng thì chúng tôi không đau lòng sao? Tôi cũng nhìn con bé lớn lên mà? Thầy Hắc thậm chí vì con bé mà hy sinh tính mạng chẳng phải để ngăn chuyện này xảy ra sao? Bây giờ trong người nó đang chảy dòng máu của hậu nhân Thần tộc, nhưng xương cốt lại là của Xi Vưu. Giờ xương cốt toàn thân đã vỡ vụn nên có lẽ xương cốt của Xi Vưu đang hồi phục trong đó rồi!”

“Nhưng con bé không có tội mà? Ông còn nhớ rõ năm đó con bé vừa khóc, ngay cả một người mù như thầy Hắc cũng không đành lòng sao. Bây giờ chúng ta nuôi nó lớn như vậy lại cứ thế hy sinh nó thế này sao?” Bà Đinh vừa khóc vừa lau đi vết máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng tôi.

Tôi nhìn vết máu đen sắp đông cứng trên tay bà Đinh, nhưng cơ thể chết lặng lại thoải mái không ít, có vẻ như thuốc lá sợi của lão Miêu có tác dụng rồi.

Lão già này đã luyện Cổ hơn trăm năm, trừ những người giấy không có thành tựu thì lão đã dạy ra được một học trò giỏi như Trường Sinh, thậm chí còn làm ra thuốc lá khô ngon để thỏa mãn cơn nghiện của mình.

Nghe thấy ông bà Đinh hình như có điều gì giấu giếm, tôi thở dài thườn thượt mà nghĩ nếu mình và mẹ đều bị sét đánh chết thì tốt rồi, giờ phút này sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, mọi người bình an.

Vừa ho khan vài tiếng thật mạnh, khạc ra máu từ miệng ra vừa gật đầu với bà Đinh nói: “Không phải do người khác mà là quái vật đầu người thân rắn cắt đứt hết xương cốt của con.”

“Không có khả năng!” Đại Hồng trợn mắt nhìn tôi một cách nghiêm túc nói: “Trước khi thu cô vào mặt nạ xương vẫn còn nguyên vẹn còn sau khi thu vào vẫn luôn mang theo bên người, ai cũng biết chuyện này. Từ đầu tới cuối quái vật đầu người thân rắn vẫn không hề xuất hiện thì sao có thể chui vào trong mặt nạ xiết nát xương cô được.”

Tôi nhìn những người khác một chút thấy họ đều không tin, xem ra vừa rồi bọn họ cũng gặp phải chuyện gì đó.

Giờ xem ra giải thích cũng không ích lợi gì, chỉ có thể khó khăn mấp máy môi nhìn Đại Hồng nói: “Trường Sinh đâu rồi?”

“Không thể thả cậu ấy ra được, nếu cậu ấy biết chúng tôi tế cô cho Kiến Mộc rồi thất hứa lần nữa, chỉ sợ cậu ta sẽ liều mạng với tất cả chúng tôi.” Đầu bếp Ngụy cũng vội đứng ra nhìn tôi nói: “Cho nên chúng tôi không dám để Nguyên Thần Tịch và Tiểu Bạch tới là do sợ bọn họ không đồng ý!”

“Dùng tôi làm tế phẩm, hủy diệt kiến mộc?” Tôi nghe mà thấy hơi buồn cười.

Dường như không ai dám động đến kiến mộc ngoại trừ tôi, thế nên bây giờ muốn dùng tôi để tiêu diệt Kiến Mộc?

“Mấy người định làm thế nào?” Tôi nặng nề nhìn sư công, từ lúc tới nơi này ông ta vẫn không nói chuyện, nhìn dáng vẻ thì chuyện này ông ta là người ra tay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio