Mọi người tưởng rằng Tiếu Vi đã thể hiện xong, nào đâu có ngờ cô còn muốn khiêu chiến với hai người đàn ông còn lại.
Bà Hà sốt ruột lo lắng cho cô không đủ sức, muốn ngăn cản nhưng bị ông Phàm giữ tay lại “Đây là thứ con bé muốn, hơn nữa em không muốn biết con bé đã mạnh đến trình độ nào rồi sao? Chúng ta hãy tin tưởng và chờ đợi con bé thôi!”
Người đàn ông thứ hai này khác hẳn với người đầu tiên, hắn ta cao to lực lưỡng, cả người đều là cơ bắp, hắn ta dùng sức khỏe hơn người làm điểm trụ, chiêu thức có lực sát thương lớn nhất của hắn chính là dùng cánh ép đối thủ. Tiếu Vi phân tích mọi thứ về gã ta, tên này cô cũng đã đánh với gã vài lần nhưng đều là hòa, thứ nhất sức mạnh của cô không bằng hắn, các chiêu thức của hắn nhìn thì đơn giản nhưng trong đơn giản lại có cái phức tạp, để hóa giải các chiêu thức của hắn cô đã nghiên cứu rất lâu nhưng mới chỉ ngang tài ngang sức không thể bất phá mà chiến thắng được. Tiếu Vi hít sâu một hơi, cho tâm tình trở nên bình tĩnh, đấu với loại người như thế này, tâm phải tĩnh thì mới có cơ hội vượt bậc, lấy tĩnh chế động chính là cách mà cô sẽ dùng để đối phó gã.
Vừa mới vào trận đấu, tên kia đã hùng hổ lao về phía Tiếu Vi, cô không manh động vẫn đứng yên đó, đợi đến khi gã nắm đấm của gã chỉ còn cách cô cm, cô mới di chuyển chân phải né mình lách khỏi cú đấm đầy sức mạnh kia. Âm thanh vùn vụt gió vang bên tai, thân hình cô nhẹ tựa lông nhanh như sấm chớp di chuyển, trong khi gã ta còn đang ngơ ngác vì mục tiêu đột nhiên biến mất thì cô đã xuất hiện sau lưng gã, cánh tay tuy gầy nhỏ nhưng ẩn chứa sức mạnh bất ngờ nện một cú vào thái dương của người đàn ông. Hắn ăn đau nhưng vẫn không quên phản đòn cho cô một cú đấm như trời giáng ở bụng.
TIếu Vi biết rằng đối với người đàn ông to khỏe như gã thì đánh vào thân thể không thể làm thương tổn gã, chính vì vậy cô chỉ lựa chọn đánh vào điểm yếu hại trên người hắn, thái dương, cổ khớp xương chính là mục tiêu của cô!
Tên kia sau khi lĩnh một cú đấm của Tiếu Vi xong thì đau đớn đến mức mặt mày đỏ lựng, khu vực thái dương tụ máu tím đen lại. Hắn không chịu thua mà dường như càng trở nên phấn khích, hắn lao về phía Tiếu Vi như một con lợn rừng đang nổi cơn thịnh nộ, bụi đất cuốn lên dày đặc dưới những bước đi của hắn. Tiếu Vi bình tĩnh nghênh đón, nhưng lần này cô không bị động đứng đợi nữa mà cũng lao về phía hắn ta, cô hiểu một chiêu không thể dùng hai lần, hắn ta tập võ nhiều năm tất nhiên kinh nghiệm sẽ phong phú hơn, sẽ dễ dàng đoán ra ý đồ của cô. Tiếu Vi gia tăng tốc độ, đến khi cách người đàn ông khoảng m thì cô chuyển trọng tâm cơ thể sang chân phải, cả người trượt về phía bên phải của hắn ta, cánh tay chuẩn bị trước đưa ra đấm mạnh vào khớp xương yếu hại trên người hắn ta.
Vậy là kết thúc, hắn ta bị gãy xương bắp chân, không thể chiến đấu được nữa, cũng đồng nghĩa với việc cô giành chiến thắng, lần chiến thắng này khiến cô rất vui. Cô không chỉ trả được thù của mấy trận đấu trước với gã mà cô còn tiến bộ thêm một tầng rồi.
Tiếu Vi nở nụ cười lau đi vết máu ở khóe môi, vừa rồi vẫn để hắn ta đánh cho cô một quyền vào bụng, có lẽ tổn thương đến nội tạng rồi, nhưng vết thương này chẳng đáng là gì đối với Tiếu Vi cả.
Tạm thời nghỉ để lấy sức đấu trận còn lại, trong thời gian nghỉ cô cũng không ngừng việc thể hiện khả năng của mình trước mặt ông bà Hà. Bãi tập ở đây không chỉ có một mình sân đối chiến mà còn có nhiều lĩnh vực khác nữa, như là bắn súng, vượt địa hình, cầu treo dây.... hiện tại cô muốn cho hai người họ thấy khả năng bắn súng của mình.
Khu bắn súng ở ngay cạnh sân đối chiến nên không cần phải đi đâu xa cả, Tiếu Vi cầm sẵn súng ống bán tự động, hết cách đáng lí ra cô muốn một cây tốt hơn nhưng ở đây thì đào đâu ra chúng chứ.
Cô lấy mười viên đạn lắp vào, sau đó hít sâu một hơi, nhìn thẳng tâm bia cách cô m, sau đó bắn. Mười viên đạn đều trúng hồng tâm không sai một li!
Ông Phàm, bà Hà nhìn con gái vừa mừng rỡ lại vừa khiếp sợ, con bé từ khi nào có được khả năng lớn đến vậy, không chỉ có thân thủ giỏi mà còn có kĩ thuật bắn súng cao siêu. Bây giờ dù con bé không đấu với tên cao thủ còn lại thì bà Hà cũng sẽ chấp thuận cô gia nhập hắc đạo một cách dễ dàng.
“Hai người hãy giao con gái của hai người cho tôi, chỉ cần một năm... tôi sẽ khiến con bé trở thành người mạnh nhất!” thầy Chu đứng cạnh ông bà Hà lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của hai người.
“Ông chính là lão Chu tiếng tăm lừng lẫy trong giới hắc bạch đạo sao?” ông Phàm chợt nói, ông vừa mới nhớ ra, mình từng xem hình và nghe về người này, trong giới hắc đạo đạo từng có một truyền kì về một người đàn ông luôn luôn mặc quần áo rộng thùng thình màu trắng ngà, ông ta tinh thông đủ các loại võ thuật, từ kung fu Trung Hoa đến nija Nhật Bản cũng đều hiểu biết, không chỉ vậy kiến thức ông ta rộng đến mức có thể coi như một cuốn bách khoa toàn thư. Ông quan hệ rộng rãi cắm rễ thật sâu trong hắc đạo, làm mưa làm gió trong giới bạch đạo,nhắc đến tên của ông ta mọi người trong hai giới đều phải cúi mình kính phục.
Nhưng không biết vì lí do gì, ông quy ẩn giang hồ khi còn rất trẻ, mọi điều về ông đều bị đóng kín lại, không ai biết hiện tại ông đang ở đâu, ông như biến mất hoàn toàn, có người nói ông bị người thuê sát thủ giết hại, có người nói ông tổn thương vì tình nên tự sát, có người nói ông bị người thân tín phản bội lâm vào đường cùng,.... mọi người trong hai giới đều có suy đoán khác nhau nhưng đều chung một ý kiến chính là ông đã chết. Nay ông xuất hiện ở đây, nói muốn nhận con gái mình làm học trò, điều này đối với ông thật khó có thể tin.
“Phải thì sao mà không phải thì sao? Chuyện cũ đã qua lâu rồi nhắc lại làm gì chứ?!” trong mắt thầy Chu bỗng soẹt qua tia đau đớn rồi nhanh chóng biến mất.
“Hai người dù có cho phép hay không thì tôi vẫn sẽ dẫn con bé đi, chù sao thì đứa học trò này cũng đã xác nhận tình thầy trò với tôi rồi, tôi chỉ thông báo cho hai người biết vậy thôi, chứ hai người dù có không muốn cũng không thay đổi được gì đâu!” thầy Chu nhanh chóng để lộ nguyên hình vô sỉ không ra đâu vào đâu của mình ra bên ngoài.
Ông bà Hà nghe vậy thì tức nghẹn, dù có là nhân vật truyền kì đi chăng nữa thì cũng một vừa hai phải thôi chứ, đây là con gái của họ đấy!