Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không được, không thể đánh nữa, cần phải tước tư cách dự thi của Quân Vô Ưu!”
Advertisement
“Vô dụng thôi, hiện tại cậu ta là Lão Quân Sơn Quân Vô Ưu, chúng ta không có lý do nào để ngăn cản cả.”
Tây Môn Phong Vân lắc đầu, rồi nói: “Lại nữa, cậu ta vẫn chưa Trúc cơ, chẳng qua chỉ mới bán bộ Trúc cơ mà thôi, linh khí còn mạnh hơn Lão Độc Vật một chút nữa kia.”
Advertisement
“Bách tông hội võ năm nay, thực lực các đại thiên kiêu đều không yếu, Quân Vô Ưu chưa chắc có thể giành thắng lợi.”
“Vạn nhất nếu cậu ta thắng, trở thành cổ võ minh chủ, vậy chẳng phải võ giới cổ sẽ hỗn loạn sao?” Vương Trọng Vân nghiêm mặt nói.
“A di đà phật.”
Lúc này, trụ trì Viên Thông chắp tay trước ngực nói: “Vậy cứ để cậu ấy làm minh chủ đi, hết thảy đều được định sẵn, chẳng lẽ các người đã quên lời nói của vị nhân vật lớn kia hơn một trăm năm trước sao?”
“Đệ nhất danh bách tông hội võ năm nay, tuân theo thiên địa khí vận, muôn vàn nhân quả thêm thân, cho dù có là ai, chúng ta đều phải tán thành, tôn người đó là chủ!”
Trụ trì Viên Thông mở miệng, những nhân vật lớn trên đài cao không nhiều lời nữa, cam chịu theo lời ông ta nói.
……
Trên võ đài.
Tây Môn Hổ Tiếu hoàn thành súc lực.
Cậu ta quá hưng phấn, không để ý tới thay đổi của Quân Vô Ưu, lúc này liên tục cười khẩy, trực tiếp đánh ra chiêu thức mạnh nhất của mình.
Mà Quân Vô Ưu, không nhanh không chậm, một chưởng phóng ra, linh khí nháy mắt tàn sát bừa bãi.
Ầm!
Cùng với một đạo trầm đục, Hỗn Nguyên thần công của Tây Môn Hổ Tiếu bị phá vỡ.
Ngay sau đó, Quân Vô Ưu một chưởng đánh vào ngực Tây Môn Hổ Tiếu.