Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc đó.
Phía bắc Myanmar.
Một lão già khoảng bảy, tám mươi tuổi, trên người mặc áo choàng, đang đi trong một cái trại với đầy đủ vũ trang.
Cái trại này, là cơ sở giao dịch lớn nhất thế giới của nước D, chính là nơi sản sinh ra những chất độc hại nhất trên toàn thế giới.
Bên trong trại, có mấy ngàn đội vũ được trang bị vũ khí đầy đủ, thậm chí có cả vũ khí hạng nặng.
Đồng thời dân chúng bốn phía, tất cả cũng không tốt đẹp gì, họ dựa vào vật phẩm của nước D mà trục lợi, làm hại muôn dân.
Lão già khoảng tuổi mặc áo trường bào kia, toàn thân đẫm máu, trên mặt, trên quần áo, toàn bộ đều là vết máu, thậm chí có nhiều chỗ vết máu còn đông cứng lại.
Rõ ràng là ông ấy cứ một đường mà đi, những nơi ông ấy đi qua, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.
Những tên lính đầy đủ vũ trang kia, căn bản không làm gì được ông ấy, đạn bắn vào người ông ấy, không tạo được bất kỳ tổn thương gì, đến quần áo cũng không làm rách được.
Sau khi tận mắt nhìn thấy lão già kia khủng bố như thế, những binh lính may mắn sống sót tại hiện trường, toàn bộ trong lòng đều run sợ, hoảng loạn đến sắc mặt trắng bệch, thậm chí có người còn run lẩy bẩy.
Nhưng cuối cùng, tướng quân trong trại vẫn lấy hết dũng khí, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lão...lão già kia, dừng lại, không được bước lên trước nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!"
Cái lão già mặt mũi nhăn nheo này, cũng không vì thế mà dừng lại, thậm chí còn không mở miệng trả lời.
"Bắn ông ta cho tôi!" Tướng quân không thể nhịn được nữa mà ra lệnh.
Ầm!
Vù vù!
Ầm!
Sau một giây, mười mấy viên đạn, từ bốn phương tám hướng bắn qua, đánh vào thẳng vào lão già, hiện trường lập tức khói lửa cuồn cuộn.
"Ha ha, không né tránh được, lão già kia, lần này ông chắc chắn phải chết."
Tướng quân thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhịn không được mà thoải mái cười to, sau đó liền ra lệnh: "Người đâu, qua tìm xác ông ta, tôi muốn để cho chó ăn, coi như lòng tôi được..."
Tướng quân đang nói, nhưng đột nhiên dừng lại, trên mặt toát ra vẻ cực kỳ khủng hoảng, run rẩy cuống họng nói: "Chuyện này...sao có thể!"
"Mười mấy viên đạn, cũng được làm bằng sắt, đã bị hỏng rồi sao, sao ông ta..."
Chỉ thấy phía trước, sau khi khói lửa tản đi, lão già kia không hề bị thương bất kỳ chỗ nào, đồng thời còn đang từng bước từng bước đi tới.