Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về điểm này thì Tô Thương sớm đã quen rồi, cho nên anh cũng không thèm bận lòng đến nó.
"Tô Thương!"
Advertisement
Lúc này, Từ Nhị khó khăn từ dưới đất đứng dậy, nhìn Tô Thương nghiến răng nói: "Anh dùng một chiêu đã đánh bại tôi, tôi thừa nhận anh rất mạnh, tôi không bằng anh!"
"Nhưng tôi, vẫn phải mắng anh, anh chính là con rùa rụt đầu, là đồ chó không biết đến tình nghĩa!" Từ Nhị lạnh lùng nói.
Advertisement
"Hử?"
Tô Thương nghe vậy, liền nhìn thẳng vào Từ Nhị, trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
"Nhị ca!"
Lúc này, Ngô Phong ở bên cạnh chạy lên đỡ Từ Nhị, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị ca, anh đừng nói nữa, lúc nãy anh vô lễ như vậy với Tô thiếu gia mà Tô Thiếu gia cũng không giết anh là đã nể mặt anh lắm rồi, anh tuyệt đối đừng nói năng lỗ mãng như vậy nữa."
"Cậu cút đi, tôi cứ muốn nói đấy!"
Từ Nhị dùng sức đẩy Ngô Phong ra, sau đó liền chăm chú nhìn Tô Thương, lạnh giọng nói: "Tô Thương, Tuyết Nhi không tiếc thân bại danh liệt, mang tiếng xấu trên lưng, vì anh mà sinh ra hai đứa nhỏ."
"Nhưng nửa năm nay, cô ấy rơi vào trạng thái ngủ say, chưa biết sống chết ra sao thì anh đang ở đâu hả?"
Từ Nghị nghiến răng, hét lên: "Anh là con rùa rụt đầu, trốn đi một chỗ, chưa từng xuất hiện một lần, anh có biết Tuyết Nhi bây giờ đau khổ thế nào không hả? Anh có biết mỗi ngày cô ấy phải đang chịu đựng cái gì không?"
"Anh không biết, cái gì anh cũng không biết, anh như vậy, thì dựa vào cái gì mà có được Tuyết Nhi chứ?"
Tô Thương nghe đến lời này, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, trong lòng cũng thắt lại.
Anh lập tức thi triển Chỉ xích thiên nhai, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Từ Nhị, anh túm lấy áo anh ta, chất vấn: "Tuyết Nhi làm sao, nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hừ!"
Từ Nhị lại bình thản nói: "Nửa năm trước, sau khi từ núi Võ Đang trở về thì cô ấy liền rơi vào tình trạng ngủ say, đến nay không biết sống chết ra sao!"
"Cụ thể thế nào thì tôi không rõ, chỉ có lão minh chủ và tiền bối Ngô mới biết được, nhưng cứ mỗi đầu tháng thì trong núi Cửu Phong đều nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ của Tuyết Nhi!"
"Tiếng kêu rên làm tan nát cả cõi lòng, vang vọng khắp núi Cửu Phong này không dứt, khiến ai nấy nghe thấy đều cảm thấy xót xa."
Từ Nhị mặt tràn đầy khinh thường nói: "Nếu như anh là một người đàn ông thì làm sao lại có thể nhẫn tâm nhìn người con gái đã sinh con cho anh chịu sự thống khổ như vậy chứ?"