"Cậu cậu cậu...cậu sao lại đuổi đến đây rồi, cút đi, đừng lại gần tôi, nếu không...nếu không tôi báo cảnh sát đó!" Lúc này, Trương Ngu Ca căng thẳng nói.
"Chị!"
Trương Mộ Cổ để cái trống da thú xuống đất, nhìn Trương Ngu Ca rồi kích động nói: "Em là Mộ Cổ, là em trai ruột của chị, chị không nhận ra em sao?"
"Ai là chị của cậu, đừng gọi bậy bạ, cậu cũng không tự nhìn xem mình già thế nào rồi, mà còn không biết xấu hổ gọi tôi là chị, tôi làm gì lớn tuổi như vậy chứ!"
Trương Ngu Ca tuy sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Già như cậu có khi còn làm ông nội tôi được luôn rồi, còn giả bộ còn trẻ gì chứ!"
"Phì, không đúng, cậu còn lâu mới là ông nội của tôi, chúng ta không có quan hệ gì hết, cậu mau đi đi, đừng ép tôi phải báo cảnh sát!" Trương Ngu Ca lại uy hiếp lần nữa.
"Chị, em năm nay mới tuổi thôi, còn chị thì để em tính xem."
Trương Mộ Cổ suy nghĩ một lát sau đó nói: "Chị tuổi, chị, em thật sự là em trai của chị mà, chị chính là chị gái của em!"
" tuổi?"
Trương Ngu Ca dường như rất để ý đến chuyện tuổi tác, thế là nghiến răng nói: " tuổi chẳng phải sắp qua tuổi rồi sao, cậu mới là tuổi, tôi rõ ràng mới có tuổi thôi!"
"Chị, chuyện tuổi tác sau này về nhà hãy nói sau, cha và ông nội sẽ kể cho chị nghe."
Trương Mộ Cổ tiến lên trước, nói: "Chị bây giờ không nhận ra em chắc chắn là đã bị Tây Môn Long Hổ Tiếu làm cho bị thương ở đầu rồi, đi theo em đi chị, em đưa chị về Phượng Dương khám."
"Cái đồ biến thái điên khùng, cút đi, ai muốn theo cậu về nhà chứ!" Trương Ngu Ca hoảng sợ lùi lại về sau mấy bước.
"Chị, tình hình bây giờ của chị khá nghiêm trọng rồi, em chỉ đành ép chị quay về nhà thôi, em đắc tội rồi."
Nói xong, Trương Mộ Cổ liền tiến lên trước, trực tiếp vác Trương Ngu Ca lên vai của mình.
"Cậu là đồ biến thái, tôi không quen cậu, mau thả tôi xuống, Lý Nguyệt, cứu tớ!" Trương Ngu Ca bị dọa cho khóc thét, vừa khóc vừa đánh vào người Trương Mộ Cổ.
Nhưng mà.
Trương Mộ Cổ lại không hề để ý, cứ thế vác chị gái của mình đi.
"Cậu đứng lại!"
Lý Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh, hơn nữa bản thân cô ấy là một cao thủ siêu mạnh, cho nên không cần thiết phải sợ.
Thế là.
Cô ấy lấy hết dũng khí, nghiến răng nói: "Thả cô ấy xuống, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
"Tôi không đánh con gái."
Trương Mộ Cổ nhìn Lý Nguyệt nhưng bước chân không hề dừng lại, anh ấy chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"A, đồ biến thái đáng chết, không không không, ông nội, cầu xin ông thả tôi ra, tôi thật sự không phải chị gái của ông, hu hu hu." Trương Ngu Ca hoảng sợ đến phát điên rồi, không ngừng khóc hu hu.
"Chị, chị đừng sợ, em sẽ không làm chị bị thương đâu, về đến nhà rồi chị sẽ biết hết tất cả."