Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Mộ Cổ khẽ nói: "Đến lúc đó chị muốn đánh em thì đánh, em chắc chắn sẽ không đánh trả lại, ai bảo chị là chị của em làm gì."
Nói xong, Trương Mộ Cổ liền bước tới bên cạnh cái trống da thú, dùng chân đá nó lên không trung, sau đó lại dùng cánh tay khéo léo, chuẩn xác của mình kẹp lấy cái trống da thú bự kia, rồi định nghênh ngang rời đi.
"Hừ!"
"Không biết tốt xấu!"
Lý Nguyệt thấy vậy, thực sự không nhịn được nữa rồi, cô ấy định ngưng tụ chân khí dạy dỗ Trương Mộ Cổ một phen.
Nhưng mà lúc này, cô ấy bỗng nhiên nhớ tới Tô Thương vẫn còn đang đứng ở phía sau, nếu như mình sử dụng chân khí há chẳng phải đã để lộ ra thực lực rồi sao.
"Che giấu thực lực thú vị như vậy, trong lòng mình luôn mừng thầm, mình còn chưa chơi chán nữa mà."
Lý Nguyệt thầm nghĩ: "Tô Thương cũng biết võ công, mặc dù không bằng mình, nhưng cũng không yếu."
"Chi bằng để Tô Thương ra tay trước, đợi đến khi anh ấy không đánh lại thì mình mới ra mặt, đến lúc đó anh ấy nhìn thấy thực lực của mình rồi, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên cho mà coi, thậm chí có khi còn cảm thấy xấu hổ nữa, ha ha ha."
Nghĩ đến đây, Lý Nguyệt liền không kiềm được mà nở một nụ cười, sau đó nói: "Tô Thương, anh nhanh đi cứu Ngu Ca đi, không thể để cô ấy bị tên biến thái kia mang đi được."
Trương Ngu Ca đang bị Trương Mộ Cổ vác ở trên vai cũng nhớ tới Tô Thương, liền vội vàng nói: "Tô Thương, tôi sai rồi, lúc nãy tôi không nên nói với anh như vậy, anh giúp tôi đi, cầu xin anh đó."
Lúc này.
Cả cơ thể của Trương Ngu Ca đang nằm vắt vẻo trên vai của Trương Mộ Cổ, mặt hướng về phía Tô Thương.
Tô Thương có thể nhìn thấy rõ ràng nổi kinh hoàng và hoảng sợ trong đôi mắt của cô ấy, anh cảm thấy cô ấy bị trừng phạt như vậy cũng đủ rồi.
Bởi vậy.
Tô Thương liền mở miệng nói: "Vốn dĩ chuyện này tôi định không xen vào, nhưng nể mặt vợ tôi, cộng thêm thái độ cầu xin của cô cũng không tệ, thôi bỏ đi, tôi giúp cô một lần vậy."
Tiếp theo đó, Tô Thương khẽ cười nói: "Trương Mộ Cổ, được rồi, dừng lại đi, đừng dọa chị cậu nữa."
"Hử?"
Trương Mộ Cổ liền dừng bước, sau khi xoay người lại nhìn thấy Tô Thương, thì biểu cảm lập tức trở nên vui mừng, kích động nói: "Tô đại thiếu gia, thật sự là anh sao, anh đến đây lúc nào vậy?"
Trương Mộ Cổ từ lúc xuất hiện thì toàn bộ sự chú ý của mình đều dồn vào Trương Ngu Ca, cho nên mới không để ý đến những người ở xung quanh.
Vừa rồi, anh ấy nghe Lý Nguyệt và Trương Mộ Cổ kêu lên tên của Tô Thương thì anh ấy cũng chỉ nghĩ là trùng hợp trùng tên mà thôi.