Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

chương 147

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cùng lúc đó, tại bãi đỗ xe ngầm.

Cửa chiếc xe bên cạnh xe của Đường Nhị Đả chm rãi mở ra.

Ba người Mục Tứ Thành vẫn luôn quan sát nãy giờ xuống xe, bọn họ nhanh chóng đi tới cạnh thang máy, nhìn Đường Nhị Đả sau khi bước vào thì thang máy chuyển động dừng ở tầng -.

Bọn họ liếc nhau, Lưu Giai Nghi dùng thẻ công tác của Tô Dạng mở thang máy, sau đó cũng nhấn nút -.

Ánh mắt Lưu Giai Nghi nhìn ánh đèn đỏ báo động không không chớp lóe trong thang máy, sắc mặt Mục Tứ Thành đen thui, còn Mộc Kha thì im lìm không tỏ vẻ gì.

“Chậc” Mục Tứ Thành nghe được đầu đuôi cuộc nói chuyện giữa Đường Nhị Đả và Bạch Liễu đã nghẹn khuất từ lâu, giờ mới thở ra một ngụm trọc khí, “Xong chuyện hẳn là anh nên cho gã ta một bài học nhỉ?”

“Chẳng lẽ gã nói sai gì à?” Lưu Giai Nghi không nóng không lạnh mà hỏi lại.

Mục Tứ Thành nghẹn họng —— họ Đường nói Bạch Liễu không sai một câu.. con hàng kia từ đầu đến chân quả đúng là thứ đáng ghét…

Nhưng vẫn là.. Rất khó chịu nha!

“Cho dù đúng thì sao chứ, nghe cũng chói tai quá đi.” Ánh mắt Lưu Giai Nghi mang ý đe dọa, cô bé nhíu nhíu mũi, trên mặt hiện lên nét trẻ con hiếm thấy, “em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho anh, gộp cả phần khó chịu của em nữa, cho gã một trận!”

Mục Tứ Thành ngẩn ra một chút, sau đó nhoẻn cười: “OK.”

——————————

Tầng ngầm , Bạch Liễu nhanh chóng chạy xuyên qua một con đường khác.

Dọc hai bên đường có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều được thiết kế giống nhau, đánh số kim loại bên trên, thỉnh thoảng phát ra những tiếng vang kì lạ từ bên trong. Đi một lúc lâu cảm giác như đang lạc vào mê cung, nếu không có bản đồ trong tay thì muốn thoát ra là một điều không tưởng.

Phiền phức hơn nữa là mỗi chỗ ngoặt đều có tuần tra viên.

Tuần tra viên tuy rằng ít người nhưng phân bố rất khohọc làm Bạch Liễu không có cách nào tiến vào trò chơi, cứ mỗi lần hắn tiến vào trò chơi thì đều bị ngắt quãng bởi sự xuất hiện của đám tuần tra viên này.

Điều này làm Bạch Liễu nhận ra, bố cục tuần tra này rất có khả năng là do Đường Nhị Đả cố ý thiết kế nhằm vào 【 người chơi 】.

Dưới kiểu tuần tra như thế này thì rõ ràng 【 người chơi 】 không thể dễ dàng vào game được.

Đầu tiên Đường Nhị Đả dùng 【 Không gian ma thuật】để giam Bạch Liễu vào một lồng sắt nhỏ, chờ sau khi Bạch Liễu chạy thoát thì lại bị khống chế bởi bố cục tuần tra viên, là một cái lồng sắt di động lớn hơn.

Bạch Liễu dán người lên vách tường, hắn điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị thực hiện lần cuối cùng.

Bạch Liễu lấy đồng tiền xu tiến vào trò chơi, thế nhưng trong lúc hắn chờ hệ thống load ra thì một tên tuần tra viên từ chỗ ngoặt lại tiến đến, Bạch Liễu không thể không buông đồng xu xuống mà chạy qua đường khác.

Quả nhiên là như vậy, mỗi một【 tuần tra viên 】tương đương với một điểm cắt ngang trang bị.

Bạch Liễu bị tuần tra viên đuổi theo sau lưng vừa chạy vừa liếc mắt sang trái phải nhìn số phòng ——, ……

Căn phòng mà hắn trốn đi được đánh số , hiện tại đã hơn một ngàn nhưng hắn lại không thấy hết toàn bộ số phòng ở giữa, chỉ cảm giác là mình đang đi vào lối tắt đến căn phòng nào đó.

…… Không phải ảo giác, đám tuần tra viên này cố ý đuổi hắn đến một căn phòng cụ thể.

Bước chân Bạch Liễu dừng lại ở một chỗ ngoặt, ánh mắt nhìn về cuối hành lang, hắn đã bị dồn vào ngõ cụt.

Cuối ngõ cụt kia là một căn phòng đánh số 【】

Đường Nhị Đả thông qua camera theo dõi nhìn thấy mục tiêu đã sập bẫy thì bắt đầu tàn nhẫn ra lệnh: “Yêu cầu các tuần tra viên mang mặt nạ bảo hộ không thấm nước, tôi chuẩn bị mở cửa phòng dị đoan 【】 【 Suối nguồn cn nuốt】tiến vào hình thức dưới nước, yêu cầu các đội viên chuẩn bị sẵn sàng ——”

“——, ——”

Cửa sổ nhỏ của mấy phòng kim loại xung quanh Bạch Liễu liên tiếp răng rắc khép lại, cửa phòng cũng bị hạ xuống kín mít, tạo thành một hành lang hai bên đều là vách tường kim loại nhẵn nhụi, hắn đối diện đám tuần tra viên đang mang mặt nạ bảo hộ trong suốt, trong máy truyền tin vang lên tiếng đếm ngược cuối cùng ——

“——.”

Cửa phòng【】phía sau Bạch Liễu chm rãi mở ra.

Một dòng nước suối lạnh lẽo mát rượi cuồn cuộn ào ra, bọt nước bắn lên tung tóe trong ánh mắt Bạch Liễu, cuốn phăng hắn đi trong nháy mắt.

——————

Trong thang máy.

Mục Tứ Thành vừa vào đã vô hiệu hóa camera theo dõi trong thang máy.

Mục Tứ Thành có chút đề phòng: “Bên trong căn cứ chắc là có camera? Aiz, chúng ta có cần phải núp ở đâu đó quan sát tình hình trước không..”

“Không cần đâu.” Lưu Giai Nghi ngữ khí lạnh nhạt, “Mục đích của chúng ta sau khi đột nhập là tốc chiến tốc thắng mang Bạch Liễu vào game, tránh né sẽ kéo dài thời gian của chúng ta, bọn họ muốn theo dõi thì theo dõi, em không sao cả.”

Mộc Kha cũng nhanh chóng nói: “Anh cũng không hề gì.”

“ …. Đệt, nhưng tôi còn vướng kì thi cuối kỳ nữa..” Mục Tứ Thành có chút buồn bực, “Bị truy nã thì có thể tham gia thi trong tù không vậy, tôi không muốn thi lại đâu …”

Lưu Giai Nghi coi như không nghe thấy Mục Tứ Thành oán giận, nhìn về phía hai người kia: “Chúng ta tóm tắt kế hoạch một lần nữa nữa, vì chúng ta không hiểu rõ tình huống bên trong lắm, cũng không có bản đồ, để tránh bị bắt thì chúng ta phải dùng đến cơ chế nhảy tọa độ, tức là nếu có người đến bắt chúng ta thì chúng ta phải tiến vào trò chơi ngay lập tức.”

“Sau khi vào trò chơi thì chúng ta sẽ nhận được dãy số tọa độ đăng nhập chữ số, chúng ta sẽ trao đổi các tọa độ nguy hiểm này và đổi tọa độ đăng xuất, sau đó gặp lại nhau ở tọa độ cũ, như vậy chúng ta vừa không bị lạc, lại vừa thu thập được tuyến đường cong của riêng mình.”

“Ba người chúng ta ở ba hướng vuông góc nhau, tương ứng với trục tọa độ D x, y, z, phương hướng chúng ta khác nhau thì tọa độ cũng khác nhau, sau đó kết nối lại với tọa độ đầu tiên, sau vài lần thì có thể vẽ được đường cong nhỏ hoàn chỉnh.”

Lưu Giai Nghi khotay múa chân diễn tả: “Tất cả các kiến trúc đều có quy tắc, sau khi chúng ta vẽ được đường cong cơ bản của kiến trúc ở đây thì có thể hình dung được bản đồ cơ bản của nó, các anh hiểu không?”

“Hiểu rồi.” Mộc Kha suy tư một hai giây, “Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi có thể vẽ lại được toàn bộ bản đồ từ các điểm tọa độ.”

Mục Tứ Thành vẻ mặt đờ đẫn: “……”

Hai người kia đang nói gì thế nhỉ?! Cậu vừa thi xong đại học thì đã vứt luôn sách vở rồi, có biết tọa độ là cái chi chi đâu!

Lưu Giai Nghi mắt lé nhìn Mục Tứ Thành: “Anh nghe không hiểu đúng không?”

Mục Tứ Thành buồn bực mà cúi đầu thừa nhận: “Ừ.”

Thang máy phát ra “Đinh ——” một tiếng.

Lưu Giai Nghi quay đầu bình tĩnh mà nhìn về phía cửa thang máy: “Không hiểu cũng không sao, anh đi theo làm theo lời em nói là được.”

Cô bé chuyển hướng sang cửa thang máy đang mở, hạ giọng ra mệnh lệnh: “Chuẩn bị tấn công, thường sẽ có người canh giữ cửa thang máy.”

Cửa thang máy chm rãi mở ra, nước tràn vào nhanh như chớp, Lưu Giai Nghi nhanh mắt lẹ tay leo lên vai Mục Tứ Thành cho khỏi ướt, cô bé nhíu mày nhìn sóng nước dập dờn dưới chân.

Hai người tuần tra ở cửa thang máy thò đầu vào, “Các người là đội viên chi đội tới cứu viện khẩn cấp bắt dị đoan à? Nhớ đeo mặt nạ thở vào, đang dùng nước bắt …”

Ánh mắt bọn họ lia nhanh qua Lưu Giai Nghi, rõ ràng chỗ nay không nên xuất hiện trẻ con mới đúng.

“Các người không phải đội viên ——?!” Hai tuần tra viên nghi ngờ đưa máy truyền tin lên chuẩn bị báo cáo, “Báo cáo, có người đột nhập ——!” Căn cứ ngầm tầng bốn!..”

Chưa kịp dứt lời đã bị Mục Tứ Thành và Mộc Kha núp sau cửa thít chặt cổ kéo vào, dứt khoát hạ gục nhanh gọn lẹ.

Mục Tứ Thành lột sch quần áo, mặt nạ bảo hộ và máy truyền tin trên người tuần tra viên đưa cho Mộc Kha, bọn họ đứng trong làn nước đã ngập tới nửa người lắc lư lảo đảo thay trang phục, sau đó mặc lại quần áo của mình cho tuần tra viên rồi nhốt họ vào thang máy.

Mộc Kha ấn xuống nút -, hai người tuần tra đã bị hôn mê và tráo đổi quần áo dựa vào vách thang máy theo cửa thang máy khép lại mà đi lên.

Trong máy truyền tin truyền đến âm thanh chất vấn: “Alo?! Tình huống có người xâm nhập sao rồi?!”

Mộc Kha nhận máy truyền tin từ Mục Tứ Thành trả lời: “Chúng tôi phát hiện hai kẻ tình nghi không rõ thân phận ở cửa thang máy, hiện bọn chúng đang trốn thoát xuống lầu - bằng thang máy.”

Nói xong, Mộc Kha tắt luôn máy truyền tin.

Mục Tứ Thành cõng Lưu Giai Nghi từ thang máy ra tới, cậu vẫy cái tay đầy nước, nhíu mày nhìn nước đã ngập đến bả vai: “Nước này là sao vậy?”

“Cần thay đổi kế hoạch.” Lưu Giai Nghi gỡ kính bảo vệ mắt của mình ra, sắc mặt lạnh lùng: “Có người dùng nước nhốt Bạch Liễu, lúc em tham gia phụ bản với Bạch Liễu có cảm giác anh ấy rất kiêng kị nước, có khả năng là ai đó đang dùng nước để tra tấn Bạch Liễu, chúng ta cần phải nhanh lên.”

Mục Tứ Thành sắc mặt cũng thay đổi, cậu nhìn Lưu Giai Nghi: “Nhanh như thế nào bây giờ?”

Lưu Giai Nghi nhìn chung quanh một vòng, cô bé nhìn vào những kẽ hở dán sát của những cánh cửa đóng kín mít trên hành lang “Ai đó đã cải tạo tầng này thành một môi trường kín, sau đó xả nước để nhốt Bạch Liễu không cho anh ta trốn thoát, nhưng nó cũng khiến cho hành lang này kéo dài ra mọi hướng rất giống cống thoát nước.”

Lưu Giai Nghi cúi đầu “Nhìn” nước dập dềnh: “Bạch Liễu chắc chắn là sẽ thoát ra từ cửa của đường ống nước này, vậy thì chúng ta càng tìm thấy anh ta nhanh hơn, không cần dùng đến phương pháp hệ tọa độ phức tạp kia.”

“Anh hiểu rồi.” Mộc Kha phản ứng rất nhanh, “Dùng dòng nước, đúng không?”

Lưu Giai Nghi gật đầu: “Đúng vậy, dùng dòng nước.”

“Không phải……” Mục Tứ Thành khuất nhục mà cắt ngang đoạn đối thoại của hai người, “Hai người có thể nói cái gì mà người có điểm trí lực có thể nghe hiểu được không?”

Lưu Giai Nghi cạn lời: “Tức là chúng ta có thể nhờ vào hướng đi của dòng nước và âm thanh để phán đoán cửa ra cửa nước, từ đó tìm được Bạch Liễu.”

“Phán đoán bằng cách nào?” Mục Tứ Thành vẫn không hiểu, “Cái này làm gì có biện pháp định vị chính xác được? Dòng nước nhìn rối rắm thế này, cũng đâu phải là một dòng suối nhỏ..”

Lưu Giai Nghi tiện tay đưa kính bảo vệ mắt cho Mục Tứ Thành cắt ngang lời cậu: “Cầm giúp em.”

Mục Tứ Thành không hiểu ra sao nhận lấy, sau đó Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu rồi lặn ngụp vào trong nước, không đến một giây cô bé trồi người lên chỉ về một hướng, sau đó quay đầu hơi có chút ghét bỏ “nhìn” Mục Tứ Thành, có vẻ như không muốn tốn thêm thời gian để giải thích.

“Ở trong nước, em có thể thông qua tiếng nước và phương hướng dòng nước để phán đoạn vị trí mực nước.” Lưu Giai Nghi ra hiệu tới gần cô bé, “Khi dòng nước tới gần ai đó thì sẽ bị cản trở, sau đó chảy vòng ra người họ cũng xuất hiện âm thanh, em cũng có thể dựa vào đó để phán đoán là phía trước có người hay không.”

Mộc Kha nhìn về phía Mục Tứ Thành, cậu thương hại bổ sung thêm một câu cho rõ ràng: “Giống như loài cá có thể cảm nhận phương hướng dòng nước bằng bụng vậy.”

Lưu Giai Nghi gật đầu: “Đại khái là như vậy.”

“Vậy mà em cũng làm được sao?!” Mục Tứ Thành kinh ngạc nhìn Lưu Giai Nghi đang nổi phập phồng trên nước, “Wow! Đây là thế giới hiện thực nha! Em cũng giống quái vật quá rồi?! Đây là siêu năng lực còn gì nữa!”

Lưu Giai Nghi không trả lời, cô bé trừng cậu một cái, xoay người như cá bơi vào trong nước.

Bởi vì bẩm sinh cô bé bị mù cho nên cảm quan của cô bé bù lại sẽ nhanh nhạy hơn người bình thường.

Còn một điều nữa là cô bé đã có thói quen sinh tồn trong nước giống như cá.

Khi còn nhỏ, Lưu Giai Nghi thường xuyên bị cha ruột ném vào hồ cá, vì muốn bắt đủ cá để người đàn ông kia vui vẻ mà buông tha mình nên cô bé phải vùi mình trong bùn, chụp bắt mấy con vật trơn trượt gian xảo đó, dần dần phát triển khả năng cảm giác như loài cá.

Cô bé vẫn luôn chán ghét năng lực này của mình, nhưng giờ phút này là ngoại lệ.

“Cho dù ai quyết định xả nước đi nữa…” Lưu Giai Nghi vuốt mặt, cô bé vẩy bọt nước trên tay, thân thể chìm nổi trong nước, ngữ khí lại bình tĩnh lạnh nhạt, “.. hắn muốn dùng nước tra tấn Bạch Liễu cũng tiện thể giúp một người mù như em tìm được hắn.”

——————————

“—, , —— được rồi, xả nước.”

Cửa phòng 【】đóng kín, hai mặt vách tường hành lang được nới lỏng ra, nước tràn qua từ các khe hở.

Bạch Liễu sặc sụa trồi lên từ trong nước.

Hắn cúi đầu quỳ rạp xuống đất, cong người lên dùng sức ho khục khặc, sơ mi trắng ướt nhép dán sát trên đôi vai run rẩy.

Do ngâm trong nước quá lâu nên da Bạch Liễu đã chuyển sang màu trắng vô cơ, đầu ngón tay thậm chí đã có màu xanh tím do thiếu oxy, nguc thở dồn dập phập phồng, bị ngộp trong nước phút đã làm hắn hoàn toàn kiệt sức.

Bạch Liễu rất nhanh đã kiệt lực. Hắn mở to miệng ngã ngửa xuống đất, hai mắt nhắm lại, dùng phổi ra sức hút lấy dưỡng khí ít ỏi. Nhưng cảm giác thở dc như thể không còn chút oxy nào khiến Bạch Liễu tưởng như sắp ngất.

“Cảm giác ngâm mình trong nước phút như thế nào? Có quen không?”

Giọng nói Đường Nhị Đả truyền ra từ máy truyền tin trên tay tuần tra viên cuối hành lang không nhanh không chậm: “Nghe nói người nín thở lâu nhất trên thế giới này có thể nín thở phút, cậu có muốn thử không Bạch Liễu?”

“Có làm cậu nhớ đến hồi ức đen tối nào không?” Giọng nói Đường Nhị Đả khàn khàn, “Nghĩ ra xem muốn giải quyết phương án khí hohồng cd như thế nào chưa?”

“Cậu căn bản không sợ cht cho nên tôi cũng sẽ không dùng cái cht uy hiếp cậu. Hiện tại cho cậu hai sự lựa chọn, một là thành thật giao phương pháp giải quyết khí hohồng cd cho tôi, sau khi xử lý xong tôi sẽ đưa cậu một khoản tiền khiến cậu hài lòng. Nếu sau này cậu không đổi ý, thành thành thật thật làm người tốt thì chúng tôi sẽ không đụng chạm đến cậu nữa.”

“Lựa chọn thứ hai là tôi sẽ dìm cậu vào 【 Suối nguồn cn nuốt】, cứ khoảng nửa phút đến ba phút sẽ cho cậu thở một lần, cậu sẽ không cht được, nhưng cậu vẫn luôn muốn ngâm mình trong nước mà nhỉ, đối với loại hít thở kiểu này hẳn là rất quen thuộc phải không?”

Đường Nhị Đả ý vị không rõ mà cười khẽ một tiếng, âm điệu trầm đi xuống: “Viện trưởng viện mồ côi tư nhân năm đó rất thích giáo dục cậu kiểu này thì phải, cậu cũng xấu tính quá rồi, lúc nhỏ đã hư hỏng như thế, bà ta muốn dẫn cậu vào con đường chính đạo mới thường xuyên giáo dục cậu như thế.”

“Đáng tiếc là cho dù bà ta dùng phương thức giáo dục nghiêm khắc như thế nào thì cậu cũng chẳng thay đổi gì. Vốn cậu trời sinh ra là một kẻ thích tra tấn người khác, Bạch Lục, cậu hẳn là hiểu rõ cách giáo dục trẻ con như vậy chẳng đem đến cảm giác thành tựu nào.” Đường Nhị Đả kéo dài giọng, gã bình thản như thể đang dạy đời một phạm nhân bị tử hình.

Bạch Liễu lấy tay che khuất ánh đèn chói mắt, hơi thở dần dần yếu ớt.

Đường Nhị Đả tiếp tục nói: “Vì vậy bà ta đã thay đổi rất nhiều cách thức, cuối cùng cũng tìm được cách tra tấn khiến cậu giãy giụa, đó chính là làm cậu ——”

Giọng nói Đường Nhị Đả bị âm thanh gầm rú của Lục Dịch Trạm cắt ngang, anh ra sức hét lên như muốn át tiếng nói của gã: “Đừng nói nữa!! Cậu ấy đã quên rồi!! Đừng làm cậu ấy nhớ đến nữa!!”

Nhưng Đường Nhị Đả lại cất cao âm lượng, lạnh lẽo tiếp tục nói, thanh âm của gã giống như một cây dao sắc bén, hung hăng đâm vào đại não của Bạch Liễu đang hít thở khó khăn gần như hôn mê.

Bạch Liễu hiếm thấy mà nhăn mi lại, hắn theo bản năng bài xích lời nói của Đường Nhị Đả.

“Cậu đã quên sạch rồi sao Bạch Lục?! Căn bản không ai dìm cậu vào nước cả! Là chính cậu không ngừng dúi đầu vào nước!”

“Bởi vì có người đã đội nồi cho cậu, có người nhận lấy trách nhiệm vì những chuyện xấu cậu đã làm, có người vì bảo vệ cậu mà nhận trừng phạt của đám giáo viên kia, thế nhưng đám giáo viên kia trong một phút lỡ tay mà đã làm cậu ta ngạt nước trong quá trình tra tấn, cậu ta bị tra tấn đến cht đuối ở hồ nước viện mồ côi.”

“Thân thể cậu ta bị chìm ở đáy hồ, cậu không ngừng dúi đầu nhìn thi thể cậu ta dưới nước, muốn lôi cậu ta ra.”

Đường Nhị Đả ngữ khí thấp đến cùng cực: “—— Bạch Lục, tại sao cậu lại sợ nước, cậu căn bản chẳng sợ nước gì cả, cậu chỉ sợ nhìn thi thể dưới nước thôi, cậu có nhớ cậu ta là ai không?!”

Lục Dịch Trạm dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, muốn ngăn cản Đường Nhị Đả, thanh âm anh tê tâm liệt phế: “Đừng nói cho cậu ấy!!!”

Đường Nhị Đả ngữ khí trầm thấp: “Cậu ta vốn tên là Tạ Tháp, nhưng ở dòng thời gian này cậu lại quên mất cậu ta, xem cậu ta là Lục Dịch Trạm.”

“Cậu còn nhớ gương mặt của Tạ Tháp khi cậu vùi đầu xuống nước không? Cho dù là ở bên cạnh làm bạn với cậu hay là ở dưới đáy hồ chăm chú nhìn cậu!”

“Tạ Tháp thật sự đã cht vì cậu!”

Tạ…… Tháp……?

Bạch Liễu nhìn thấy một luồng sáng trắng chói lòa trong cơn hấp hối do thiếu dưỡng khí.

Ánh sáng trắng lóe lên vô số ký ức đã sớm bị Bạch Liễu cố ý hoặc vô tình trốn tránh.

Kí ức hóa thành những mảnh vỡ tràn ngập trong ánh sáng trắng, vỡ tan như một cuốn sách ảnh bị người ta xé nát, phân tán thành nhiều mảnh, đen trắng, hoặc những góc trang màu sắc sặc sỡ, trên đó có bóng dáng của người đã sớm bị hắn lãng quên.

Sau đó bằng giọng nói lạnh lùng của Đường Nhị Đả, những góc ký ức ban đầu mơ hồ hoặc bị lãng quên này được tập hợp lại trong tâm trí Bạch Liễu thành những bức ảnh hoàn chỉnh, từng trang từng trang, sau đó giống như một chiếc đèn kéo quân trước khi cht, bắt đầu phát lại từng khung hình trước mắt hắn chiếu rọi những năm tháng sôi nổi của thiếu niên.

Ký ức con người sẽ lừa gạt chủ nhân của nó.

Khi bạn không thể chịu đựng được những cảm xúc mãnh liệt chứa đựng trong trí nhớ của mình, trí nhớ của bạn sẽ được tự động điều chỉnh một cách hoàn mỹ, cho phép chủ nhân có thể giả vờ thờ ơ như không có chuyện gì để tiếp tục sống yên bình.

Nói nôm na chính là lừa mình dối người.

Ký ức tự động chuyển thành thứ mà Bạch Liễu có thể tiếp thu được, lưu lại trong não Bạch Liễu, không đến phút cuối cùng thì sẽ không biến trở lại thành bộ dáng ban đầu.

Khuôn mặt chân chất và giản dị của Lục Dịch Trạm đã bị xóa mờ trong ánh sáng trắng của ký ức, biến thành một khuôn mặt khác vừa quen lại vừa lạ đối với Bạch Liễu.

Gương mặt kia có khung xương tuyệt đẹp nhưng có vẻ rất dài, mái tóc dài uốn rũ che khuất đôi mắt y nhưng để lộ đôi môi hình dáng tinh xảo đẹp đẽ, là một khuôn mặt xinh đẹp đến mê người.

Y bị lãng quên trong trí nhớ từ lâu, quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu nhẹ giọng gọi tên hắn, Bạch Lục, đã lâu không gặp.

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio