Trẻ em có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy rất dễ bị ăn hiếp ở viện mồ côi.
Bởi vì loại địa phương như thế này không thể có những đồ vật đẹp đẽ.
Nhưng y rất ít khi bị bắt nạt, tuy rằng trên người lúc nào cũng có vết thương nhưng kẻ bị xui xẻo lại luôn là những người đến gây chuyện.
Bạch Liễu rất thích quan sát tiết mục đứa trẻ quái gở hung ác này đơn độc đối mặt với một đám trẻ em khi dễ y.
Y rất quái dị, trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi nấm kì lạ và mùi máu, trên mu bàn tay lộ ra ngoài lúc nào cũng dày đặc dấu vết kim tiêm còn mới, thỉnh thoảng vẫn còn vết máu đọng trên đó, luôn bị y thờ ơ xem thường mà bỏ qua.
Y chẳng thèm nói chuyện hoặc giao lưu với bất cứ ai, ngược lại, cũng chẳng có đứa trẻ nào dám bắt chuyện với đứa trẻ có màu da nhợt nhạt, càng lúc càng trắng bệch như bị quỷ hút máu.
Y cũng không để ý chuyện đó lắm, cứ luôn độc lai độc vãng lui tới một số nơi không ai dám đi, mỗi lần đi chính là cả một ngày.
Mà đây trùng hợp cũng là chuyện Bạch Liễu thích làm nhất.
Người này ngồi trong giáo đường sau lưng viện mồ côi, dựa vào tượng thần duy nhất mở một cuốn sách, cúi đầu nghiêm túc đọc trang này đến trang kia, Bạch Liễu, hoặc nói là Bạch Lục ngồi cách y không xa, mang theo một chút hứng thú lười nhác chống mặt tò mò quan sát đứa nhóc kì lạ và cuốn sách trong tay y.
Đột nhiên, y quay đầu lại nhìn về phía Bạch Liễu, giơ cuốn truyện tranh trong tay lên, ngữ khí nhẹ nhàng: “Cậu có muốn đọc cùng nhau không?”
Bạch Liễu liếc mắt nhìn tựa truyện 《 Kẻ sát nhân Slenderman 》, hắn nói, “Muốn.”
“Cậu cũng mời những người khác cùng nhau đọc truyện à? Bạch Liễu ngồi kế bên y nghiêng đầu dò hỏi, “Còn nữa, tôi rất tò mò sao cậu lại tìm được loại truyện này ở đây vậy, đây không phải hàng cấm sao? Nếu bị viện trưởng thấy được thì bà ta sẽ nổi điên, nói chúng ta có khuynh hướng bạo lực máu me đó.”
Y cầm sách, trên tay chi chít lỗ kim, vẫn cúi đầu chăm chú đọc, không nhìn qua Bạch Liễu nhưng vẫn trả lời từng câu: “Lúc trước có hỏi những người khác muốn xem hay không, nhưng bọn họ vừa thấy nội dung trong truyện thì đã hò hét nhau chạy trốn rồi. Truyện là tôi kiếm từ bên ngoài vào, tôi rất xem những thứ kinh dị.”
“Sao lại thích những thứ kinh dị?” Bạch Liễu hứng thú hỏi lại.
Y nói: “Bởi vì tôi cảm thấy tôi cũng rất kinh dị.”
Y mắt lé nhìn về phía Bạch Liễu: “Cậu cũng thích à?”
“Tôi cũng thích.” Bạch Liễu mỉm cười lên, “Tôi rất thích đọc tình tiết thể loại quái vật kinh dị tàn sát người chơi nhân loại.”
Sau chuyện đọc sách cùng Bạch Liễu thì đứa trẻ tìm càng nhiều các loại sách truyện và trò chơi kinh dị từ bên ngoài để chia sẻ với hắn.
Bọn họ núp ở sau giáo đường, trốn dưới bức tượng thần, lén lút đọc các câu chuyện kinh dị, chơi trò chơi khủng b, xem hình ảnh máu me đẫm máu, trên mặt Bạch Liễu lúc nào cũng treo nụ cười vui vẻ —— hắn rất thích chơi chung với đứa trẻ kia.
Y và Lục Dịch Trạm không giống nhau. Khi Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu chơi trò chơi thì cơ bản anh sẽ nhường Bạch Liễu, thua cũng cười ha hả gãi đầu, nói Bạch Liễu cậu thật lợi hại nha.
Nhưng tâm lý hiếu thắng của người này và vẻ ngoài lạnh nhạt của y chẳng phù hợp nhau chút nào, bất kể chơi loại hình game kinh dị nào y cũng đều điên cuồng chém giết lung tung, sau đó hạ gục Bạch Liễu để giành vị trí thứ nhất. Hễ Bạch Liễu buồn bực tức giận vì thua thì y lại có chút không tự nhiên mà vỗ vai Bạch Liễu, nói một câu, cố lên, không chừng lần sau cậu có thể thắng được tôi!
Bạch Liễu rất nhanh sẽ lại khiêu chiến với y, loại đánh trận nào thua trận đó làm hắn hưng phấn, cảm thấy chơi trò chơi cùng với người này cực kỳ thú vị.
Bọn họ cả ngày quấn quýt bên nhau, dần dần thành hai quái thai tự do trong mắt đám người còn lại.
Một ngày nọ, quyển truyện 《 Kẻ sát nhân Slenderman 》bị cô giáo phát hiện khi tổng vệ sinh, cô ta tịch thu nó rồi báo cho viện trưởng biết, viện trưởng nổi giận lôi đình, lôi hết đám trẻ ra ngoài đứng rồi ép hỏi từng đứa, rốt cuộc ai đã đem thứ sách truyện độc hại này vào viện mồ côi.
Mọi người đều im như ve sầu mùa đông, cả đám cúi đầu run rẩy không ai dám đứng ra.
Vì thế viện trưởng phẫn nộ, từng tờ lại từng tờ xé nát quyển truện trước mặt mọi người.
Bạch Liễu cn chặt môi, hắn ở trong đám trẻ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cuốn 《 Kẻ sát nhân Slenderman 》mà hắn đã cùng người kia xem không biết bao nhiêu lần đã bị viện trưởng xé tan nát,
Không ai thừa nhận quyển truyện này là của mình, mọi người đều liều mạng phủ nhận, đem nồi đẩy lên đầu Bạch Liễu và đứa trẻ kì quái kia.
Lúc viện trưởng ép hỏi Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng phủ nhận không phải truyện của hắn.
Chỉ có y không phủ nhận.
Y bình tĩnh đứng trước mặt viện trưởng, rũ mí mắt nhìn những mảnh tranh nhỏ trên mặt đất, hỏi lại viện trưởng: “Bà sợ hãi quyển sách này à?”
Y ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng: “Hoặc là nói bà sợ hãi tôi, đúng không? Bà cảm thấy tôi là một thứ quái vật, sẽ gây chuyện đến cho bà?”
Viện trưởng có chút kinh sợ, ánh mắt né tránh những lỗ kim trên người y, không dám nhìn thẳng y, cũng không dám trả lời y.
Sự việc vốn ầm ĩ như vậy cuối cùng được viện trưởng giơ cao đánh nhẹ, buôn tha cho y.
Viện trưởng luôn luôn dành đặc quyền cho y, sẽ không dễ dàng làm y thương tổn. Bà ta có vẻ như không thể, hoặc là không dám làm gì y.
Giống như y nói vậy, viện trưởng cực kỳ sợ hãi y.
Không riêng gì viện trưởng, các giáo viên nơi này cũng sợ y, sợ hãi mùi máu tươi trên người y, sợ hãi hơi thở tràn ngập mùi nấm, sự sợ hãi của các cô không thể che dấu, thậm chí còn lan tràn đến những đứa trẻ am hiểu nhìn mặt đoán ý người.
Đám trẻ con cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì cũng bắt đầu sợ hãi y.
Bọn trẻ đối địch y, bài xích y, ẩu đả y, khi phát hiện đánh không lại thì lại đứng xa xa nhìn ánh mắt như nhìn một con quái vật nhìn y, dùng các loại tưởng tượng nhảm nhí có thể nghĩ ra được để thêu dệt những câu chuyện kinh dị khủng b nói về y.
Y biến thành một con quái vật tự mọc ra lỗ kim rướm máu.
Nhưng y cũng không buồn để ý, chỉ bình tĩnh ngồi xổm xuống nhặt các mảnh truyện nhỏ bị xé nát.
Sau khi đám người tan đi, chỉ có Bạch Liễu đứng bên cạnh y, cùng y ngồi xuống nhặt những trang sách rách nát.
Bọn họ nhặt lên tất cả rồi mang đến giáo đường —— đó là khu vực an toàn của bọn họ.
Bởi vì không có đứa trẻ và giáo viên nào muốn đến đó, giáo đường viện mồ côi chỉ mở cửa vào một số ngày đặc biệt. Những ngày đó sẽ có rất nhiều người thoạt nhìn có tiền đến giúp bọn trẻ làm lễ rửa tội và một số nghi thức rất kì quái.
Mỗi lần tổ chức nghi thức Bạch Liễu đều chạy trốn, hắn không thích ánh mắt của bọn người có tiền đó nhìn đám trẻ con.
Giống như là ánh mắt tham lam nhìn đống hàng hóa.
Mỗi lần nghi thức qua đi, lỗ kim trên người y sẽ lại càng nhiều, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, từ một con người càng lúc càng giống như một bức tượng điêu khắc cẩm thạch không huyết sắc.
Bạch Liễu cùng y trầm mặc dán lại từng trang quyển 《 Slenderman giết người thật lục 》bị xé, mà tượng thần phía trên bọn họ không hề có cảm xúc nhìn bọn họ lóng ngóng làm hành động ấu trĩ vô ích kia.
“Cậu nói xem, những người đến nơi này thật sự tin rằng có thần linh tồn tại sao?” Bạch Liễu đột nhiên hỏi, “Cậu cảm thấy thần có tồn tại không?”
Y vẫn như cũ trầm tĩnh cúi đầu, dùng đầu ngón tay dán trang giấy lại với nhau, hỏi Bạch Liễu: “Cậu có tin không?”
“Tôi không tin.” Bạch Liễu rất dứt khoát đưa ra đáp án, hắn chỉ những mảnh giấy nhỏ trên bàn, thuận miệng nói, “Nếu thần thật sự tồn tại thì hãy biến những trang giấy này thành Slenderman thật sự cho tôi đi.”
Bạch Liễu dán sách có chút bực bội, nhưng người khác thì vẫn rất kiên nhẫn.
Y ngẩng đầu lên: “Lúc truyện bị xé, có phải cậu không vui phải không?”
“Không có.” Bạch Liễu nhanh nhẹn mà phủ nhanh.
Y nhìn thẳng Bạch Liễu, tiếp tục hỏi tiếp: “Cậu thích nhân vật này lắm phải không? Thích Slenderman à?”
“Hoàn toàn không có.” Bạch Liễu lại một lần nhanh chóng phủ quyết.
Y không gợn sóng mà lại cúi đầu, tiếp tục dán trang sách:” Tôi biết rồi.”
Bạch Liễu hiếm thấy mà cảm thấy mình bị đè nén: “Cậu biết gì cơ?”
Sau một tháng, Bạch Liễu rốt cuộc hiểu y biết cái gì.
Trong giáo đường, ngồi lừng lững dưới tượng thần là một con thú bông Slenderman xấu không thể tả nhưng dáng vẻ rất ngay ngắn.
Con thú bông này thoạt nhìn hẳn là được làm từ các loại chăn nệm bị viện mồ côi vứt bỏ, trên đầu còn dính một cọng rơm, nơi nơi trên người đều là mụn vá có màu sắc và hovăn bất đồng, dẫn đến con 【 Slenderman 】này nhìn có vẻ nghèo nàn và vụng về, giống một kẻ lang thang nghiệp dư vậy.
【 Slenderman 】 quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Liễu đang đứng ngơ ngẩn ở cửa, đưa quyển truyện bị xé nát đã được dán lại hoàn chỉnh trong tay, dùng ngữ khí không một chút cảm xúc như thường hỏi hắn: “Muốn xem cùng nhau không?”
Bạch Liễu trấn định đi qua ngồi xuống, cùng đọc truyện với y không đến một phút thì cúi vào bàn cười sằng sặc: “… Mặt cậu ló ra từ búp bê vải nhìn buồn cười quá.”
“Mặt phải làm bằng băng vải.” Y nhàn nhạt giải thích, “Nhưng không có nhiều băng vải như vậy, cậu nhìn mặt tôi tạm một chút đi, tôi cảm thấy mặt tôi và mặt Slenderman cũng kinh dị như nhau thôi.”
‘Tôi không tin, cậu vẫn lấy tóc che mặt mình, lỡ đâu mặt cậu còn kinh dị hơn Slenderman thì sao ——” Bạch Liễu thừa lúc đối phương không chú ý, nhào tới thú bông, nhanh nhẹn dùng tay vén tóc của y lên.
Vừa vén lên trong nháy mắt, hai người quỷ dị đối diện nhau đều im lặng.
Đôi mắt màu lam bạc, tròng mắt màu trắng thoạt nhìn như không có, nhàn nhạt nhìn về phía Bạch Liễu, mà đồng tử đen như mực của Bạch Liễu cũng phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt của y —— chiếc cằm nhọn và đôi môi tái nhợt không một chút sức sống.
Sau mười mấy giây, hai người đều không hẹn mà cùng mà dời đi tầm mắt.
Bạch Liễu thu hồi cái tay sờ trán đối phương, bình tĩnh mà nhéo nhéo, tiếng hít thở trở nên dồn dập.
Mà y thì cúi đầu, một bàn tay buông xuống dưới bàn nmchặt, giống như muốn đem tròng mắt dán dính vào trang sách, lướt qua lướt lại, cũng không biết tốc độ nhanh như thế thì có thể đọc được gì nữa.
“Tôi nhìn…… rất ghê sợ sao?” Y nhẹ giọng hỏi.
“Bình thường mà.” Bạch Liễu miễn cung bình tĩnh mà trả lời, “Không có gì đáng sợ cả.”
“Vậy sao tim cậu đập nhanh như vậy?” Y hỏi, “Không phải bị tôi dọa sợ rồi chứ?”
“Không phải.” Bạch Liễu hít sâu một hơi, hắn khép truyện lại, đưa lưng về phía y đứng lên, “Hôm nay chúng ta đọc đến đây thôi.”
“Từ từ.” Y từ phía sau hơi hơi vây quanh Bạch Liễu, đem cuốn truyện tranh đã dán lại bỏ vào trong lòng nguc Bạch Liễu, ngữ khí mềm nhẹ: “Sửa được rồi, tặng cho cậu.”
Bạch Liễu không dám quay đầu lại, hắn cầm truyện biểu tình căng thẳng, bước nhanh rời đi.
- -----oOo------