() Nguyên văn: 一套卷子做两遍,怎么会是一样的分数呢?
Cuối cùng, thầy trưởng khoa vẫn không phát hiện Bạch Liễu ẩn nấp trong góc. Hắn và Hắc Đào trốn bên cạnh bức tường phía sau bàn bóng bàn, hai người nắm tay nhau, thở hổn hển chờ ông rời đi.
"Sau khi về không được quấy rầy tôi học nữa." Bạch Liễu rũ mắt xuống, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết, nhưng giọng điệu thì rất bình tĩnh.
Hắc Đào nắm chặt Bạch Liễu tay, y ừ một tiếng: "Vậy ngày mai chúng ta tới đây nữa được không?"
Bạch Liễu không trả lời, hắn chỉ chậm rãi nắm chặt tay Hắc Đào.
Ngày tháng dần trôi, giữa lúc học sinh vùi đầu miệt mài học tập thì trong trường đột nhiên rộ lên tin tức một số chuyện kỳ lạ.
Ví dụ như trên núi có nữ sinh vì mê tín tin vào truyền thuyết hồ thi đại học nên đã nhảy xuống hồ, nhưng may là được Lục Dịch Trạm tình cờ đi ngang qua đó cứu sống. Sau đó, có người tố cáo trường trung học Kiều Mộc có hành vi gian lận đề thi.
Toàn trường tức thì náo động, phía trên lập tức tiến hành một cuộc thanh trừng bí mật, tinh thần học đường của toàn bộ Kiều Mộc trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Bạch Liễu là học sinh xuất thân từ viện mồ côi nên được chú ý đặc biệt, những người đến thị sát cố ý gặp riêng để hỏi tình hình sinh hoạt của hắn, các câu hỏi của họ cũng không chính thức và cứng nhắc mà giống như một cuộc nói chuyện phiếm giữa hai người mới quen hơn.
"Cuộc sống ở đây như thế nào?"
"Có dự định cho tương lai sau này chưa?"
"Thành tích gần đây của cậu tiến bộ khá lắm."
Cuối cùng nói vòng vo đông tây nam bắc một lúc sau thì cũng vào vấn đề chính, vị thanh tra đưa cho Bạch Liễu một tấm danh thiếp, trân trọng nói: "Tôi biết một chút tình hình của lớp cậu, cũng biết một ít tình hình của cậu."
"Hiện giờ tôi không thể hứa trước được điều gì, nhưng tôi muốn cậu biết, nếu cậu cần gì đó thì chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu."
Người đàn ông vỗ vai Bạch Liễu, chân thành nói: "Rất nhiều người sẵn sàng chia sẻ gánh nặng với cậu, tôi, viện mồ côi, bạn bè xung quanh cậu cũng vậy, cậu không cần chống lại những điều bất công một mình."
Anh ta nói đến đây thì dừng lại mà không đào sâu vào chi tiết, hẳn là để cho Bạch Liễu khỏi ngượng ngùng, cuối cùng vẫy vẫy tay, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mãi về sau Bạch Liễu mới biết, bởi vì cậu học sinh giấu tên tố cáo Kiều Mộc gian lận đề thi cũng phản ánh trong trường xảy ra nhiều trường hợp bất công và nhắc đến Bạch Liễu, thế nên bên trên mới đặc biệt chú ý đến hắn.
Khoảng thời gian tiếp đó, trường trung học Kiều Mộc người ngã ngựa đổ, từ hiệu trưởng đến thầy trưởng khoa chuyên đi rình bắt các đôi chim cu, tất cả đều bị điều tra và tạm thời cách chức, thậm chí một con cá nhỏ dưới đáy chuỗi thức ăn như Hứa Vi cũng bị ảnh hưởng. Cô ta bị điều tra về danh hiệu giáo viên cao cấp và đánh giá giáo viên xuất sắc, phía thanh tra cũng đình chỉ tư cách tham gia các cơ sở giáo dục ngoại khóa ngoài trường của cô ta.
Chỉ sau một đêm, thu nhập hàng tháng của Hứa Vi giảm từ . xuống còn . và vẫn tiếp tục giảm, mỗi ngày đến lớp mặt mũi cô ta trắng bệch, cầm giáo án tiếng Anh mà trông như sắp xỉu tới nơi.
Cuối cùng, một ngày nọ, Hứa Vi ngất xỉu trong lớp.
Ngày đó phía thanh tra điều tra ra được cô ta đã nhận quà tặng trị giá gần . nhân dân tệ từ phụ huynh của một học sinh, yêu cầu cô ta phải trả lại đầy đủ.
() . nhân dân tệ = khoảng gần OO triệu VND
Quà tặng đã bán từ lâu, bây giờ phải quy đổi ra tiền mặt để trả lại tiền cho người ta.
Trong lớp nháo nhào hỗn loạn, Bào Khang Nhạc ôm Hứa Vi nằm sõng soài trên bục giảng, rú lên cứ như mẹ cậu ta mới chết: "Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ bị sao vậy!"
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như người chết của Hứa Vi, đám học sinh có thói quen dùng tiền bạc và quyền lực để luồn lách luật lệ sợ hãi ra mặt.
... Kết cục của Hứa Vi hôm nay có thể là kết cục của bọn họ vào ngày mai.
Đám học sinh đó và phụ huynh của bọn họ cũng đang bị điều tra. Nhóm thanh tra ngang nhiên hành động càn quét khắp nơi trong trường cứ như Kiều Mộc là sân nhà của họ, hôm nay thầy cô giáo này ngày mai là học sinh kia, tất cả đều lần lượt bị lên thớt, ra tay nhanh lẹ và dứt khoát như thể nếu chưa điều tra được chuyện gian lận đề thi thì nhất quyết không dừng tay.
Hơn nữa theo thời gian, số người điều tra không những không giảm mà còn càng lúc càng tăng lên.
Bạch Liễu ngồi bên cửa sổ cụp mắt xuống nhìn nhóm điều tra viên mới vừa đến —— nhóm điều tra viên này đeo huy hiệu hình con bạch tuộc trên vai, được những điều tra viên trước đó kính cẩn đón vào.
Giữa lúc tình hình đang căng thẳng, không ai trong trường dám nói năng hay thể hiện hành động gì thiếu tôn trọng với một học sinh từ viện mồ côi, đối tượng trọng điểm đang được chú ý quan tâm và bảo vệ như Bạch Liễu.
Sau khi Hứa Vi xuất viện về trường, việc đầu tiên cô ta làm chính là gọi Bạch Liễu vào văn phòng và xin lỗi hắn.
"Bạn học Bạch Liễu." Thân thể Hứa Vi còn chưa hoàn toàn bình phục, sắc mặt tái nhợt, cô ta chống thân thể gầy yếu trên bàn làm việc, giọng nói yếu ớt, không còn chút kiêu ngạo nào như lúc hoạnh họe Bạch Liễu trước đây, "Bên tổ điều tra có trao đổi với cô về chuyện của em, em phản ánh với bọn họ à?"
Bạch Liễu thản nhiên nhìn cô ta: "Cô gọi em đến chỉ muốn nói chuyện này?"
Hàm ý quá rõ ràng, nếu cô ta còn lải nhải mấy chuyện nhàm chán này thì hắn không muốn nghe.
Hứa Vi ngẩng đầu liếc nhìn bộ dạng không thèm để cô vào mắt của Bạch Liễu, cả người run lên vì tức giận, theo thói quen lại muốn mở miệng chửi rủa.
Nhưng lời đến trên môi thì cô ta sực nhớ đến nhóm điều tra viên kỳ quái không biết từ đâu xuất hiện kia, cộng thêm những lời đồn thổi kỳ lạ về hồ thi đại học mà cô ta mơ hồ nghe được, Hứa Vi rùng mình một cái, rút lời muốn nói trở về:
"... Không, cô gọi em tới đây để xin lỗi em."
"Lúc trước không phải cô cố ý mắng em, chỉ là thấy em mãi không tiến bộ nên có chút nóng nảy nói vài câu, không ngờ lại bị người khác hiểu lầm là hạ thấp tư cách, nhục mạ em. Nếu những điều đó làm tổn thương đến em thì hôm nay cô chân thành xin lỗi em vậy."
"Vâng." Bạch Liễu thờ ơ gật đầu.
Hai mắt Hứa Vi sáng lên, cô ta chậm rãi đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Bạch Liễu, cn môi dưới: "Bạn học Bạch Liễu, nếu đã thông cảm cho cô thì em hãy ký vào tờ thư thông cảm này để cô trình cho nhóm điều tra xem xét nhé."
Bạch Liễu lãnh đạm quét mắt qua tờ thư thông cảm, sau đó giơ bút lên.
Hứa Vi trợn to mắt.
Bạch Liễu viết xuống mấy cái tên 【 Trẻ mồ côi từ viện phúc lợi 】, 【 sâu mọt xã hội 】 và 【 bệnh nhân tâm thần 】trên tờ thư thông cảm, rồi lạnh nhạt nhìn vẻ mặt đã hoàn toàn kinh ngạc của Hứa Vi: "Ký xong rồi, thưa cô."
"Mấy cái này đâu phải tên của em!" Vẻ mặt của Hứa Vi méo xệch.
Bạch Liễu bình thản đáp: "Cô cũng biết mấy cái này không phải tên của em à?"
"Vậy tại sao lúc nào cô cũng gọi em như thế?"
Hứa Vi ngẩn người, vẻ mặt cô ta vừa thảng thốt bừng tỉnh lại có chút không ngờ, hai tay buông thõng xuống bàn như không còn sức lực.
Đúng... đây là những lời cô ta đã mắng Bạch Liễu trước đây.
Bây giờ cô ta phải nhận lại đủ.
Bạch Liễu thản nhiên đặt bút xuống như không thấy sắc mặt thay đổi của Hứa Vi, hắn xoay người rời đi: "Cô Hứa, nếu thật sự cô muốn xin lỗi thì phải có thành ý một chút."
"Ít nhất phải dẫn Bào Khang Nhạc đến đây xin lỗi với cô nữa."
Bồn hoa nhỏ cạnh sân thể dục.
Phương Điểm nghe Bạch Liễu mô tả toàn bộ quá trình Hứa Vi xin lỗi hắn thì sảng khoái hết người, cô giơ ngón tay cái lên: "cool!"
Bạch Liễu nhìn về phía Lục Dịch Trạm: "Chuyện hồ thi đại học là sao vậy? Nghe nói cậu nhảy xuống hồ cứu người à?"
"Tình cờ gặp thôi." Lục Dịch Trạm gãi đầu thở dài, "Không biết cô ta nghĩ vớ vẩn gì nữa, tự dưng nhảy ùm xuống hồ, may là tôi nhanh tay lẹ chân vớt lên kịp thời."
Bạch Liễu nheo mắt: "Sao nửa đêm cậu còn đi loanh hoanh chỗ đó làm gì?"
Lục Dịch Trạm ngừng một chút: "Bởi vì tôi đang điều tra hồ thi đại học."
"Hồ thi đại học có chuyện gì lạ à?" Bạch Liễu hỏi.
Lục Dịch Trạm đặt hai tay lên đầu gối, chậm rãi nắm chặt: "Lúc tôi điều tra nguồn gốc tin đồn về hồ thi đại học thì đã phát hiện ra điều kiện cụ thể để kích hoạt cái hồ này."
"Điều kiện cụ thể để kích hoạt hồ thi đại học?" Bạch Liễu nheo mắt, "Là cái gì?"
Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi: "Mấy cậu ở dưới chân núi nghe đồn, khi ánh trăng phản chiếu ở trung tâm mặt hồ thì có thể nhìn thấy đề thi đại học đúng không, nhưng bọn tôi ở trên núi nghe một số thầy cô giáo nói chuyện phiếm với nhau phiên bản khác hẳn."
"—— Học sinh có thể kích hoạt hồ thi đại học chắc chắn sẽ trượt trong kỳ thi tuyển sinh đại học."
Ánh mắt Lục Dịch Trạm tối sầm lại: "Nói cách khác, chỉ những học sinh sẽ rớt đại học trong tương lai thì mới có thể mở ra hồ thi đại học."
"Giả sử tin đồn hồ thi đại học đó là thật đi nữa thì nó cũng phi logic quá!" Phương Điểm chống cằm, "Có thể thấy trước đề thi đại học trong hồ và làm qua một lần, sau đó ôn tập lại rồi đi thi đại học chính thức thì sao lại còn rớt đại học được?"
"Không phải vậy đâu." Lục Dịch Trạm mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt thâm thúy, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, "Em phải làm đúng hết tất cả các câu hỏi đề thi trong hồ thì mới được, nếu không thì em vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm đúng được."
Bệnh viện, phòng .
Cô gái tóc tai ướt sũng, mặt mũi tái nhợt nằm trên giường bệnh chính là nữ sinh may mắn được Lục Dịch Trạm cứu khỏi hồ đêm qua. Hiện giờ thân thể tuy yếu ớt nhưng sắc mặt cô không hề có chút nào gọi là suy sụp hoảng hốt sau khi thoát chết, ánh mắt tràn đầy hưng phấn, con ngươi đảo tới đảo lui nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn đầu giường.
Tim cô đập thình thịch, chậm rãi đưa tay lấy điện thoại.
Nhấn nút nguồn, mở khóa màn hình, mở trình duyệt, bắt đầu nhập câu hỏi tìm kiếm.
Trong phòng bệnh không một bóng người, chỉ có một nữ sinh trung học lớp đang gõ điên cuồng tìm kiếm hàng loạt câu hỏi, bởi cảm xúc quá kịch liệt nên lòng nguc phập phồng thấy rõ, trong con ngươi phản chiếu ảnh ngược hình ảnh trên màn hình điện thoại.
【Vi khuẩn lam là loại sinh vật gì? 】
【"Tuần tự mà tiến" là câu thành ngữ đúng phải không? 】
......
Cô đã thấy, cô thực sự đã thấy được đề thi tuyển sinh đại học dưới nước, hơn nữa cô cũng cố gắng học thuộc và trả lời được đúng rất nhiều câu hỏi trong đề thi!!
Càng tìm kiếm, hơi thở của nữ sinh càng trở nên gấp gáp, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt của cô nhanh chóng đỏ bừng, đôi môi bất giác run lên.
Trong đề thi có một câu hỏi về các chất hữu cơ hóa học, do cô thường làm sai nên đã cố gắng ghi nhớ câu hỏi đó, muốn đợi khi nào ra ngoài sẽ tìm học lại.
Nhưng khoảnh khắc cô viết lại câu hỏi đó, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô không thể nhớ câu hỏi.
Sao lại vậy chứ?!
Cô nghĩ tới nghĩ lui nghĩ nát cả óc, nhưng câu hỏi điểm đó cứ quay đi vòng lại trong đầu cô, cứ như bị một loại rào cản nào đó không thể thông tắc được, khiến cô không thể viết ra, không thể suy nghĩ.
Nữ sinh này mím môi.
Có lẽ cô không nhớ kỹ nên đã quên mất rồi, nếu cô xem lại những dạng câu hỏi chất hữu cơ thường gặp trong đề thi tuyển sinh đại học thì sẽ nhận ra đó là câu hỏi nào ngay!
Nhưng khi nữ sinh mở nội dung ghi nhớ ôn tập môn hóa học hữu cơ trên điện thoại thì đầu óc cô lại trở nên trống rỗng. Những câu hỏi mà cô soạn sẵn rồi mày mò nghiên cứu, giải đáp hơn một tháng trời để chuẩn bị nghiêm túc cho kỳ thi đại học giờ đây xoắn lại đung đưa trước mắt cô như chữ của người ngoài hành tinh, từng chữ từng câu đều biến thành những con sâu nhỏ lúc nhúc mọc ra mặt người, cười dữ tợn nhìn vào cô bên ngoài điện thoại.
"Á!" Cô kinh hãi ném điện thoại đi.
"Diệu Diệu, sao vậy con?" Cha cô đang đứng bên ngoài đẩy cửa vào, ông nhìn nội dung ghi nhớ trong điện thoại vứt trên chăn bông, bất đắc dĩ muốn cầm lên. "Con cứ nghĩ ngơi thật tốt, đừng vội học làm gì."
Nhưng Diệu Diệu dường như đã phát điên lên rồi, cô giật lấy chiếc điện thoại từ tay cha mình, đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào danh sách các câu hỏi mà mình thường làm sai.
Lúc ở dưới hồ cô không làm được câu hỏi về các chất hữu cơ, hiện giờ cô không thể tìm được những câu hỏi liên quan đến nội dung đó nữa.
Câu hỏi về di truyền sinh học dưới hồ cũng không làm được, kết quả vẫn giống như vậy.
Câu hỏi về tính toán tốc độ hẹn giờ môn Vật lý...
Cô từ từ đặt điện thoại xuống, vẻ mặt thất thần nhớ lại truyền thuyết về hồ thi đại học mà bạn cô đã nói đùa với cô ——
—— 【 điểm đạt được ở kỳ thi dưới đáy hồ là điểm thi vào đại học của cậu đấy. 】
Lúc đó cô đã cười đáp lại: "Một đề làm hai lần sao mà giống điểm nhau được?"
Giờ thì cuối cùng cô cũng hiểu.
——Vì nếu lần đầu không làm được câu hỏi thì chúng sẽ bị xóa bỏ trong thế giới của bạn.
Sau đó cho dù bạn có cố gắng như thế nào, bạn cũng sẽ không bao giờ có thể làm đúng được nữa.
- -----oOo------