() Nguyên văn: 我帮你把白柳搞下湖!
"Diệu Diệu, con có sao không?" Cha Diệu Diệu lo lắng nâng con gái dậy, ông đặt điện thoại sang một bên, "Lúc mới cứu về con bị hôn mê, sau đó mất ý thức, hơn một tuần mới hoàn toàn tỉnh táo được, con kích động như vậy cha lo lắm."
"À đúng rồi, chủ nhiệm lớp con và thầy hiệu trưởng đến thăm con đấy."
Diệu Diệu hoảng hốt ngẩng đầu lên: "Ai ạ?"
Cha Diệu Diệu kiên nhẫn lập lại lần nữa: "Thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm của con."
Vừa dứt lời thì một đám người cả nam lẫn nữ vẻ mặt âm trầm, phong trần mệt mỏi đẩy cửa đi vào, hiệu trưởng nhìn cha Diệu Diệu nở nụ cười, sau đó nhìn sang Diệu Diệu trên giường bệnh với vẻ mặt thèm muốn như nhìn một khối thịt đã chín muồi thơm ngon.
Ánh mắt bất thường đó khiến cha Diệu Diệu vô thức đứng ra che trước mặt con mình, nhưng hiệu trưởng nhanh chóng thu lại biểu tình, đồng thời cô giáo chủ nhiệm cũng tiến lên trao đổi với cha Diệu Diệu: "Cha Diệu Diệu, gần đây Diệu Diệu bỏ lỡ khá nhiều chương trình ôn tập, tôi muốn bàn với ngài cách khắc phục vấn đề này."
"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện nhé?" Nữ giáo viên liếc nhìn Diệu Diệu rồi hạ giọng, "Tôi sợ Diệu Diệu nghe thấy sẽ lo lắng".
Cha của Diệu Diệu do dự đứng lên, nhưng cuối cùng ông vẫn gật đầu: "Đi thôi."
Cửa phòng bệnh không đóng, nhưng Vương Diệu ngủ ở giường bên trong, phía ngoài lại có rèm cửa xanh lam che lại, thế nên đứng từ bên ngoài không nhìn được tình hình bên trong như thế nào. Hiệu trưởng âm u nhìn Diệu Diệu, Diệu Diệu cũng ngơ ngẩn nhìn lại ông ta, có chút không thể nhận ra người đàn đàn ông trung niên có làn da nhão xệ và dáng vẻ già nua trước mặt mình chính là vị hiệu trưởng cao ngạo ngày đếm ngược trước đó.
"Em đã nhìn thấy đề thi đại học rồi phải không?" Hiệu trưởng đột ngột lên tiếng.
Vương Diệu hoảng hồn giật bắn người, đầu óc tỉnh táo hẳn, theo bản năng trả lời: "Sao thầy lại biết?!"
"Có thể nhớ được bao nhiêu câu?" Vẻ mặt của hiệu trưởng càng ngày càng âm u, ông ta chống tay lên lan can giường bệnh, giọng điệu hung hăng đe dọa, "Bình thường thành tích của em không tệ, có thể làm đúng -% câu hỏi, có nhớ hết không?"
Vương Diệu bị dọa sợ rồi, cô kinh hãi rúc người lại, lắc đầu nguây nguẩy không nói được câu nào.
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, ông ta buông thõng hai tay xuống, nhìn chằm chằm Vương Diệu một hồi rồi mở miệng: "Chuyện đã đến nước này rồi, thầy nói cho em nghe vậy."
"Sau khi em thấy được chuyện xảy ra ở hồ thi đại học thì tin là em cũng biết những tin đồn đó đều là sự thật."
"Dưới đáy hồ có một thứ đặc biệt, cho phép những học sinh chắc chắn thi rớt đại học sẽ thấy được kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học trong tương lai của mình."
Vương Diệu cuối cùng cũng lên tiếng, cô run giọng hỏi: "Sao thầy biết?"
"Bởi vì thầy là người chơi." Hiệu trưởng nhướng mắt, "Thứ dưới hồ chính là đồ vật thầy đổi từ trò chơi rồi bỏ vào."
Câu nói này đến tai Vương Diệu thì biến thành luồng tạp âm ù ù, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi: "Thầy vừa nói gì ạ?"
Hiệu trưởng và hai giáo viên bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, thấp giọng nói: "Con bé không phải người chơi, Lục Dịch Trạm thì sao?"
Giáo viên đứng cạnh nghiêm túc trả lời: "Tôi thử Lục Dịch Trạm nhiều lần rồi, thằng bé ấy chỉ vô tình đi ngang qua rồi cứu người thôi, cũng không phải người chơi."
"Trước đó Lục Dịch Trạm có đi vòng quanh hồ thi đại học nhưng dục vng của thằng bé không kích hoạt được hồ, điều này không phù hợp với đặc điểm của người chơi."
"Vậy ai đã làm đúng tất cả các câu hỏi, sau đó an toàn rút lui khỏi hồ rồi tố cáo chúng ta?" Vẻ mặt của hiệu trưởng lạnh lùng tàn nhẫn, "Còn dẫn người của Cục quản lý dị đoan đến đây thu hồi đạo cụ của tôi nữa."
"Kiểm tra hết mấy người từng tiếp xúc với chúng ta trong trò chơi chưa?"
Một giáo viên gật đầu: "Kiểm tra hết rồi, trong trò chơi chúng ta ngụy trang rất cẩn thận không dễ bại lộ, khả năng có người chơi theo đuôi chúng ta vào hiện thực là hoàn toàn bằng không."
"Vậy có thể là suy đoán trước đó của chúng ta đã đúng." Hiệu trưởng cười gằn một tiếng, "Trong trường này có một đứa nhãi ranh cũng vào trò chơi rồi may mắn sống sót ra ngoài, phát hiện trên thế giới này có dị đoạn và đạo cụ tồn tại, sau đó lại nổi cơn tọc mạch thích xen vào chuyện của chúng ta."
"Vâng." Giáo viên đứng cạnh khom lưng phụ họa, "Nếu không thì sao có thể làm đúng tất cả các câu hỏi và mang ra ngoài khi chúng ta đã đặt đạo cụ 【 làm sai đề thi đại học】dưới đáy hồ chứ? Sau đó lại còn cầm một phần đề thi hoàn chỉnh trực tiếp tố cáo chúng ta cho tổ điều tra và cục quản lý dị đoan nữa?"
"Chuyện này chỉ có người chơi mới có thể làm được."
Vương Diệu nhìn hiệu trưởng và mấy giáo viên không ngừng nói chuyện với nhau trước mặt nhưng bản thân chẳng nghe được gì cả, cô giật mình nhớ lại chuyện mình không xem được câu hỏi sai lúc nãy, không khỏi run lên: "Các thầy cô đang nói gì vậy ạ?"
Giáo viên đang cúi đầu nói chuyện với hiệu trưởng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Diệu tỏ vẻ khinh miệt như nhìn một con kiến nhỏ bé: "Chúng ta giải quyết con bé Vương Diệu học sinh bình thường này như thế nào đây?"
"Cứ xử lý theo thông lệ mấy năm trước." Hiệu trưởng xua xua tay, đứng dậy rời đi, sốt ruột nói, "Cô nói chuyện với con bé đi, tôi phải về trường học một chuyến đã."
Da thịt chùng nhão hai bên má ông ta run lên vì tức giận, giọng điệu bực bội thấy rõ: "Tôi đã nhờ người bên dưới sàng lọc danh sách học sinh có khả năng là người chơi rồi, sau khi về tôi sẽ xác minh từng đứa một."
"Tôi mà tìm được thằng nhãi ranh phá hỏng chuyện tốt của tôi thì..."
Hiệu trưởng rời khỏi phòng bệnh, lúc ra đến cửa còn thân thiện chào hỏi cha Vương Diệu, nhìn chẳng thể ngờ ông ta và giáo viên vừa hù dọa con gái mình như thế nào.
Trong phòng bệnh, giáo viên ngồi đối diện với Vương Diệu, bắt đầu vào thẳng vấn đề:
"Bạn học Vương Diệu, em đã nhảy vào hồ thi đại học để làm bài rồi. Dưới hồ có đồ vật đặc biệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đề thi mà em đã làm dưới hồ sẽ chính là đề thi tuyển sinh đại học. Nhưng lúc em ở dưới hồ hẳn là làm bài rất vội vàng phải không? Điểm số chắc chắn không cao lắm đâu."
"Bây giờ trước mắt em có hai lựa chọn, một là cứ thế mà tham gia đại học cho xong chuyện."
Vương Diệu run rẩy phản đối: "Em.. em có thể học lại ạ!"
Giáo viên liếc mắt nhìn Vương Diệu thương hại: "Học lại? Em cảm thấy mình còn xem hiểu đề được à?"
"Em không nghe cô vừa nói gì à? Điểm em đạt được lúc dưới hồ chính là số điểm em sẽ đạt được khi thi đại học, cho dù em học đi học lại bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi."
"—— bởi vì đó là đạo cụ quy tắc, tức là bất kể em sử dụng biện pháp gì thì cuối cùng cũng phải dựa theo quy tắc của đạo cụ đã đề ra."
"Lựa.. lựa chọn thứ hai là gì ạ?" Hai hàm răng Vương Diệu đánh vào nhau lập cập, cô không nghe được nửa câu sau của giáo viên nói, chỉ hỏi theo bản năng mà thôi.
Giáo viên phá ra cười: "Em nói cho chúng tôi biết những câu hỏi nào mà em còn nhớ, chúng tôi sẽ cung cấp cho các học sinh có nhu cầu, đồng thời sẽ trả em một số tiền thuê hậu hĩnh."
"Em thấy thế nào, bạn học Vương Diệu?"
Đầu óc Vương Diệu trống rỗng, thế giới quay cuồng trước mắt, cô không nói được lời nào.
Cùng lúc đó, tại nhà của Hứa Vi.
"Học sinh cư xử kỳ lạ trong lớp gần đây?"
Hứa Vi đang nghe điện thoại trong phòng khách, cô ta vừa khiêm tốn gật đầu hoảng sợ, vừa tiếp tục nói trong điện thoại: "Vâng, vâng, đúng rồi hiệu trưởng, đúng vậy, hành vi của Bạch Liễu rất kỳ lạ, có lần tôi tịch thu một quyển vở của nó, trong đó nó vẽ một sinh vật rất quái dị ngày nào cũng ở bên cạnh nó."
"Đúng ạ, hình như bắt đầu từ năm lớp học sinh này đột nhiên có mấy hành động rất kỳ quái, thường xuyên nói lẩm bẩm một mình, toàn mấy chuyện tôi nghe không hiểu gì cả, sau đó thì thành tích bỗng nhiên tiến bộ hẳn. Thầy không biết đâu, lúc đầu nó học kém lắm, nhưng lên cứ như được thứ gì đó giúp đỡ, điểm số tăng cao vùn vụt."
"Học sinh tên Bạch Liễu đó có muốn thứ gì đặc biệt không?" Hứa Vi lặp lại trong điện thoại.
"Có!" Hứa Vi kích động hẳn lên, cô ta đứng phắt dậy, "Lúc trước tôi có nghe nói nó rất thích tiền, lúc nó còn ở viện mồ côi Ái Tâm có lén lút đi làm việc này việc kia chỉ để kiếm tiền, vả lại còn đặc biệt thích game kinh dị và mấy sinh vật khủng b nữa, cứ hễ rảnh là nó sẽ chơi game kinh dị."
"Nó cực kỳ hứng thú với game kinh dị."
Đầu dây bên kia điện thoại, văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nghe Hứa Vi báo cáo, ông ta nheo mắt, vẽ một vòng tròn đỏ choét lên tên Bạch Liễu trong danh sách học sinh rồi cúp điện thoại.
"Đã sàng lọc xong danh sách học sinh khả nghi." Hiệu trưởng xoay ghế ném danh sách đến trước bàn làm việc, ông ta híp mắt ngẩng đầu nhìn bốn giáo viên đang cúi đầu đứng trước mặt, "Tìm cách để học sinh này nhảy vào hồ thi đại học, sau đó quan sát phản ứng của chúng với đạo cụ rồi tìm ra người chơi thật sự."
"Đặc biệt học sinh tên Bạch Liễu này." Hiệu trưởng gõ ngón tay lọc cọc vào cái tên Bạch Liễu đứng đầu danh sách, cất giọng u ám, "Có khả năng cao thằng nhóc là người chơi, không chừng trên người nó còn có đạo cụ trò chơi nữa."
"Nếu bây giờ không phải thì sau này sẽ phải, tập trung chú ý vào, xem có thể kéo nó vào đội ngũ chúng ta được không."
"Nhưng học sinh này cũng là đối tượng trọng điểm đang được tổ điều tra và người của cục quản lý dị đoan chú ý." Có giáo viên đứng dưới nhịn không được lên tiếng, "Thân phận của nó rất đặc biệt, là học sinh của viện mồ côi, chúng ta không thể trực tiếp ra tay được."
"Vả lại nghe nói người của Cục quản lý dị đoan tới đây lần này là người của đội , đội trưởng bên này rất tàn nhẫn với người chơi, tốt nhất đừng để anh ta phát hiện ra chúng ta."
Giáo viên nói đến đây thì rùng mình một cái, nhắc nhở uyển chuyển: ".... Hiệu trưởng, chúng ta đâu cần phải trực tiếp ra tay làm gì, tìm người thường thử Bạch Liễu cũng được mà?"
Hiệu trưởng trầm ngâm một lát.
"Hiệu trưởng, gần đây điểm của chúng ta không còn nhiều nhặn gì." Giáo viên kia nhịn không được lại khuyên nhủ, "Lúc trước mua đạo cụ 【 làm sai đề thi đại học】đã tốn rất nhiều điểm, mấy năm nay mới gỡ gạc lại được chút ít vốn liếng, nếu lần này chúng ta lại trực tiếp ra tay nữa thì chắc chắn sẽ cần thêm đạo cụ."
"Chúng ta... chúng ta không đủ điểm để đổi đạo cụ."
Hiệu trưởng đen mặt hít sâu một hơi: "Được rồi, tôi bỏ chút tiền tìm Hứa Vi thử Bạch Liễu vậy."
Hai giờ sáng, Hứa Vi mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghe xong hai câu thì tỉnh cả người, suýt chút nữa là lăn thẳng xuống giường, cô ta chạy ra ban công khóa trái cửa, run giọng hỏi: "Hiệu..hiệu trưởng, ngài vừa nói gì?"
"Hai triệu rưỡi gì?"
Giọng nói từ tốn của hiệu trưởng truyền ra từ điện thoại: "Chỉ cần cô dụ được Bạch Liễu nhảy vào hồ thi đại học thì tôi sẽ cho cô . triệu, không biết cô Hứa có đồng ý hay không?!"
"Chuyện này trời biết đất biết, cô biết tôi biết, sẽ không có bất kỳ người khác nào biết nữa, tôi cũng có thể đảm bảo chuyện này không ảnh hưởng gì đến cô cả."
"Nhảy xuống hồ thi đại học!?" Hứa Vi nhịn không được cất cao giọng, nhưng lập tức đè thấp xuống, giọng run rẩy lắp bắp, "Lỡ.. lỡ như Bạch Liễu chết đuối thì sao? Lỡ tôi bị phát hiện thì sao?"
"Nó nhảy hồ chết đuối thì liên quan gì đến cô chứ." Giọng điệu hiệu trưởng bắt đầu có chút không kiên nhẫn, "Đây là thời khắc nước rút cuối cùng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học căng thẳng, nó muốn nhảy hồ thì có cả ngàn lý do, tóm lại cô sẽ không sao hết."
"Vậy... ngài để tôi suy nghĩ lại đã."
Hứa Vi suy sụp cúp điện thoại, cô ta chậm rãi trượt xuống đất, ngẩng đầu nhìn căn nhà mới của mình.
Sau khi nhận việc tại trường trung học Kiều Mộc, cô ta liền vay tiền mua căn nhà này. Nhà cạnh trường học, . nhân dân tệ/m, nằm trong khu nổi tiếng chỉ dành cho nhà giàu ở, cha mẹ học sinh sống ở đây không giàu thì quý, Hứa Vi nằm mơ cũng ước ao mình là một trong số họ, vì vậy trước đây cứ muốn mua một căn nhà ở đây đến phát cuồng.
Cuối cùng cô ta cũng mua được.
Mỗi tháng cô ta phải trả góp . tệ khoản vay mua nhà trong vòng năm, thế nhưng do gần đây bị điều tra nên Hứa Vi không còn gánh nổi. Thêm vào đó, do Bạch Liễu không chịu ký tên vào thư thông cảm, Hứa Vi nghe tin đồn phong thanh tổ điều tra cho rằng tư cách đạo đức giáo viên của cô ta có vấn đề, đang xem xét thu hồi chứng chỉ năng lực giáo viên của cô ta.
Nếu không còn thu nhập thì sớm hay muộn gì cô ta cũng phải dọn ra khỏi đây.
Tầm mắt Hứa Vi chậm chạp xuyên qua tấm kính thủy tinh ngoài ban công, rơi xuống tấm thư thông cảm bị đè dưới ly sứ trên bàn cà phê.
Bạch Liễu ký tên trên đó là 【 Trẻ mồ côi viện phúc lợi 】.
Đúng rồi, Bạch Liễu là trẻ mồ côi, có chết đuối cũng không ai quan tâm, cô ta cùng lắm chỉ là hướng dẫn Bạch Liễu nhảy xuống hồ mà thôi, nếu lỡ sau này có truy cứu trách nhiệm thì cô ta cũng chỉ bị khiển trách về mặt đạo đức, ít nhất cô ta cũng lấy được triệu tệ chạy lấy người, giao dịch này nói tới nói lui vẫn là cô ta có lời.
Hứa Vi hít sâu một hơi, vừa muốn nhấc người đứng dậy thì chợt nhìn thấy một bóng người lẳng lặng đứng ngay bàn trà không biết từ lúc nào, cô ta hoảng sợ suýt chút nữa là thét lên, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện đó chính là con trai của mình, Bào Khang Nhạc.
Hai mắt Bào Khang Nhạc đầy tơ máu, trên mặt tràn đầy một loại hưng phấn điên cuồng: "Mẹ, con nghe hết rồi, chúng ta có thể lấy được triệu đó."
"Con sẽ giúp mẹ dụ Bạch Liễu nhảy xuống hồ!"
- -----oOo------