Mãi đến chiều, Lam mới tỉnh lại trong căn phòng của Châu với cái đầu ê ẩm .
Cô bước ra khỏi phòng với quần áo xộc xệch với bộ dạng đầy mùi hôi của bia và mồ hôi toát.
Cùng lúc đó gặp Châu đang đi tới thấy cái bộ dạng Lam đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở, người thì toát mùi hồi thì cô liền bụm mũi, mặt nhăn nhó nói :
-Hôi quá rồi! Mau đi tắm đi!_Chưa kịp phản ứng gì, Lam đã bị Châu đẩy một mạch vào nhà tắm rồi thảy cho cô bộ đồ và đóng cửa phòng tắm không lưỡng lự rồi bỏ đi
Lam chưa kịp nhận thức được cái sất gì liền ngoan ngoãn tắm rửa
• • •
Lam bước ra khỏi nhà tắm với cái đầu ướt mem cùng với chiếc áo thun và chiếc quần short jean
Cô dù tắm rồi vẫn chưa hẳn.
Trùm cái khăn trên đầu rồi lừ đừ bước ra bếp vì cô nghe có mùi thơm phát ra ở đó…Người ta cũng biết đói mà!
Châu nghe thấy ai đang tiến vào thì quay sang nhìn. Lam đi tới đâu tóc nhiễu nước đến đó. Cô hơi bực mình tiến tới nói với Lam
-Ngồi yên ở đây đợi!_Cô chỉ vào cái ghế bên cạnh rồi nhanh chóng rời đi đâu đó
…
Chưa tới phút Châu trở lại với chiếc máy sấy tóc. Châu cấm chui vào, lau xơ tóc Lam rồi bật máy sấy lên
Vừa đứng sấy tóc cho Lam cô vừa than vãn đủ điều :
-Riết rồi tao thấy tao như mẹ…à không…như “con ở” của mày vậy ấy! Mày nên biết ơn vì có đứa bạn như tao…bla bla…
Vì tiếng máy sấy tóc quá ồ và lớn lắm nên Lam chẳng nghe Châu nói gì! Mà chẳng nghe được còn mừng hơn!
Châu cứ nói. Lam cứ vô hồn nhìn về hướng…
Sau khi sấy tóc xong. Châu chạy đi múc canh giải rượu cho Lam
Tô canh nóng hổi trước mặt, Lam múc muỗng, nhẹ nhàng thổi.
-A, đắng!_Cô thử một miếng liền nhăn nhó nói.
-Ráng ăn hết đi!_Châu ngồi kế bên lo lắng nói
Lam húp thêm một muỗng nữa. Cô nhăn nhó nói với Châu :
-Ê con kia! Mày chưa bao giờ ấu ăn hay sao mà chẳng chịu nêm nếm vậy!_Lam lúc này có kẽ đã thực sự tỉnh mới có hơi sức chửi mắng Châu
Thấy sắc mặt Lam tốt hơn, Châu vừa vui cũng vừa giận nói :
-Này con kia! Công tao nấu cho mày đó! Mày không ăn tao đem đi đổ à!!
Sau lời hăm dọa Lam hơi tức tối giậm chân rồi cũng ăn.
Húp muỗng nào, cô nhăn nhó muỗng nấy! Đúng là cái trình nấu ăn của con bạn cô cũng chỉ ngang cô thôi -.-!
-À mà! Chuyện hồi sáng á…Tao thật chẳng nhớ tao nói gì!
-Mày thật không nhớ mày làm gì luôn á?_Châu tắt điện thoại (rãnh rỗi là lôi ra bấm ._.) ngạc nhiên nói
Lam chỉ lắc đầu.
Lúc này sự ấm ức và phẫn nộ của Châu lên tới đỉnh điểm, cô tức giận nói :
-Mày he…Mày bắt tao vác cái xác nhue con voi của mày về!!! Mày mém ói lên người tao bây giờ mày bảo không nhớ?!…Mày còn hại tao phải đi chợ mua thuốc với nấu canh cho mày!! Đôi khi tao đội ơn trời mày không lên cơn sốt đó con!!!
Lam nhăn nhó né tránh, cô nói cảm thấy có lỗi…
-Hề hề! Xin lỗi! Sau này tao bao mày ăn lại ha!_Cô cười, vuốt ve Châu làm Châu muốn nổi cả da gà với bộ dạng nịnh nọt này
-Được rồi! Nể tình là bạn tao bỏ qua!_Châu khoanh tay ra vẻ nói
Lam cười hì hì rồi húp canh thêm một ít. Lại quay sang hỏi tiếp :
-Mà tao đã nói những gì vậy? Rồi cô chủ bã có đồng ý không?
-Ừm…Thì mày nói đủ thứ! Cái gì mà mẹ ruột với chả không!…Gì mà không có quyền…Gì mà không muốn ở chung…Đủ thứ!–
Sau khi nghe Châu nói tràng thì Lam nhận ra điểm sai ở đây!
Kiểu này thì cô chẳng biết chui đâu trốn. Cô đâu có quyền gì tham gia vào chuyện gia đình người ta chứ?! Rồi còn nói này nói nọ…Ặc >
Tưởng mọi sai ầm chỉ kết thúc ở đó đến khi Châu nói tiếp :
-À mà hình như người mày điện là đàn ông…à không…Giọng con trai á!
Mặt Lam lúc nảy đã đen giờ đen đến nỗi chẳng thấy gì, khóe miệng giật liên tục.
Tay cô run cầm cập cầm lấy chiếc điện thoại của mình lên. Cô chậm rãi ấn vào nhật ký cuộc gọi
.
.
.
“Cuộc gọi đi : Khánh khù khờ
giờ trước.”
Thôi rồi!
Cuộc gọi gần đây nhất chính là gọi cho tên “thúi” kia!
Kiểu này nghỉ việc không được mà còn chẳng dám vác cái mặt gặp anh ta nữa
Lam bây giờ cứ như ầu trời u ám. Cô như người mất hồn quay sang nhìn Châu
-Con thó (cách chửi xì tin :)) ) !!!Mày bắt tao uống bia làm cái đéo gì đấy hả??? Mày đừng bao giờ nói chuyện với tao nữa!!! Chúng ta don’ t talk anymore rồi con ạ!!!
Sau khi bị Lam lấn tới chửi xối xả, Châu chẳng vừa đạo bàn đứng dậy hét :
-Ơ thế con khỉ nào nghe lời tao uống làm gì!!! Mày tin tao dùng sức’s mạnh’s bầu’s trời’s xử mày vì cái tội vu khống một cách đéo logic không con kia!!!
Lam tức tối nhào đến nhéo mạnh má Châu. Châu cũng vô cùng tức giận nhéo lại má của Lam
người té xuống, nằm vật lộn trên sàn mà chẳng chịu buông nhau ra. Chân thì đạp qua đạp lại không thương tiếc
.
.
.
Đến khi mệt lả lừ, cô nàng nằm dài ra đất thở hồng hộc. Lườm nhau một cái thật kiêu rồi bỗng lăn ra cười
-Ha ha!!! Say Oh Yeahh!!!_Châu ngước mặt nhìn trsang nhà vào hò hét như con điên ._.
-Sức’s mạnh’s bầu’s trời’s nhập vào mày nhiều quá rồi con ạ!_Lam quay sang nhìn Châu cười nói
Sau một hồi nằm “ăn vạ”. cô nàng đã chịu ngồi dậy sửa sang lại đầu tóc, quần áo
-Này! Tối nay tao ở với mày được không?_Lam thật sự chẳng còn mặt mũi để vác về nhà đó nữa. Đành ở tạm nhà Châu vậy.
Nhưng thật không may, Châu đã đưa ánh mắt hơi buồn nhìn Lam nói
-Không được! Ba mẹ tao đi rước bác tao rồi! Chiều họ lên, rồi chỗ đâu mày ở?
-Phòng mày?
-Bác tao còn có đứa con, trai gái. Nhỏ kia ngủ với tao rồi!
Ôi, thôi xong!
Lam lấy điện thoại điện cho ba mẹ :
-Alo, ba mẹ có ở nhà không?
-Không con ơi! Ba mẹ bận đi công chuyện hồi sáng mà quên điện báo con nữa!
Giọng nói ấm áp của người phụ nữ bên đầu dây kia như bóp nát tim Lam…
-Dạ, ba mẹ ráng giữ sức khỏe rồi về sớm nhé!_Lam hơi buồn nhưng cô cũng cố vui lên mà chào tạm biệt ba mẹ cô
Rồi xong!!! Tiêu Lam rồi! Kiểu gò cô cũng phải lết cái xác này về gặp tên đó…
Trong thâm tâm Lam như muốn khóc ròng, đáng lẽ cô không nên uống….đáng lẽ không nên gọi nhầm…À mà…Đáng lẽ không nên lưu số anh ta mới phải!
Lam vò đầu bức tóc.
Phải về thật sao? Liệu anh ta có giận cô không nhỉ?…
(Còn tiếp)