Phải về thật sao? Liệu anh ta có giận cô không nhỉ?…
À, không phải chỉ giận mà sẽ ghét bỏ cô…Thậm chí là đuổi cô ra khỏi nhà!
Lam suy diễn đến cảnh cô đứng trước cửa nhìn Khánh, anh hậm hực không thương tiếc thầy tất cả hành lí cô ra ngoài đường và đóng cửa nhà như chẳng muốn cô vào nữa…
…
Ặc.
…
Lam nuốt nước miếng, hít hơi dài.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cô không thể trốn tránh được, dù gì cũng cô làm mà!
Lam gật đầu như đúng rồi. Rồi lại chậc lưỡi đắn đo…
Nhưng cô – Âu Dương Ngọc Lam đây chưa bao giờ tự nhận mình là “đấng hảo hán”, dám làm dám chịu. Hay là cô cứ chuồn đi luôn, đến khi nào Khánh quên mọi chuyện hãy gặp lại người ta…
Lại vui vẻ cảm thán bản thân. Rồi lại ngoáy đầu, nhăn nhó
-Không đúng…Sai sai…Sao cái gì cũng chả được!_Lam tức tối quơ tay quơ chân như con điên
…
Sao khi sử dụng hết công suất của não bộ và tập hợp máu dồn lên não …Lam đã nghĩ ra một cách!
Thăm dò tình hình trước đã!
Châu đã đi đâu đó từ lâu. Lam lấy ngay điện thoại liền nhắn tin hỏi Khánh
Đúng vậy, nhắn không tí ngại ngùng!
“Anh bây giờ như thế nào?”
…
Tin nhắn đã được gửi.
Lam hí ha hí hửng đợi Khánh trả lời rồi lại để ý…
Tin nhắn nó có gì đó sai sai…Thế nào là thế nào? Cô hỏi cụt ngủn vậy Khánh hiểu không nhỉ?
Sao câu hỏi này nó …vô duyên hay sao ấy?!
Lam khóc thầm, gửi đã gửi rồi! Có xóa cũng chẳng được nữa!
…
Trong lúc đang thầm rửa cái đầu ngu ngốc của mình, cô đã nhận được hồi âm từ Khánh
Lam hồi hộp ấn vào…
“Hoàn toàn ổn! Sức khỏe tốt! Tâm trạng bình thường và đang ở nhà…chờ cô xách cái xác về!”
Lam hơi ngây người, anh ta hiểu cô muốn hỏi anh ta có giận dỗi gì sau những gì cô nói không cơ á?!
Khoan đã…Đang ở nhà “chờ” cô về sao? Tuy vế sau hơi phũ phàng nhưng cô lại có cảm gì đó man mác…
Sao Lam có tí hạnh phúc trong lòng nhỉ? Có ai chờ mình thì sẽ có tí hoan hỉ thế cơ à? Lam cũng chẳng rõ…
Tuy chỉ là chữ “chờ” lại khiến cô hạnh phúc.
Muốn về, nhưng chẳng đủ can đảm để về…
-Dập tắt cái suy nghĩ biến thái của mày ngay Lam ạ!_Cô đột nhiên như ngộ ra điều gì, vỗ nhẹ vào bàn cô nói với bản thân
Lỡ đây chính là “mỹ nam kế” của Khánh để dụ cô về nhà rồi…Mắng cô nhừ tử không?
Lúc này Lam cần tỉnh táo! Đúng! Phải sáng suốt Lam ạ!
Cô hì hục nhắn tiếp
“Không giận?”
“Không!” _Dường như ai đó đã chờ tin nhắn của Lam nãy giờ. Ngay khi cô vừa gửi đi đã liền trả lời lại :)))
“Sẽ không mắng?”
“Không”
…
Lam đắn đo suy nghĩ một hồi lâu.
Vì thấy ai đó không trả lời, ai kia nôn nao nhắn
“Về mau đi! Không tôi ném hết đồ ra ngoài đường đấy!”
“Vâng thưa sếp!!!”_Vì bảo toàn những món đồ đáng thương của mình nên Lam đã tuân lệnh mà về
Và với cách nhắn tin như vậy, cô đoán Khánh chẳng giận dỗi gì đâu!
● ● ●
Sau hồi “thông” não. Lam đã giã từ Châu và quyết định vác cái mặt dày của mình về nhà
Trên xe buýt, Lam vừa nghe nhạc vừa bấm điện thoại
Người Lam bỗng giật lên cái rồi lắng xuống. Mặt cô lần này như mới phát hiện gì đó rất động trời…Mắt mở to hết mức có thể, và cả miệng cũng vậy…
Đúng vậy là chuyện rất động trời!!!
Tiêu đề tin cô đang đọc là về cuộc thi Idol!!!
Cuộc thi này bất kì mọi người và bất kì độ tuổi đều có thể tham gia. Cuộc thi chỉ vừa mới bắt đầu cách đây vài tháng và đã lựa chọn xong vòng loại.
Người thắng chung cuộc sẽ nhận được số tiền (không rõ bao nhiêu) và khóa du học ở nước ngoài cũng như có sẵn nhà sản xuất tài trợ cho sản phẩm đầu tay sau này
Chuyện này thật chẳng là gì khi danh sách thí sinh trên khắp cả nước đã qua vòng loại. Các gương mặt tiêu biểu được bài báo đề cập tới…
Khi nhìn thấy tấm ảnh nền ở ngoài khiến Lam đã hoang mang. Sau khi kéo muốn rụng tay, Lam đã dừng lại trước bức ảnh chàng trai trông…rất quen
Thôi chuẩn luôn rồi!
Là Trương Vĩnh Khánh!!!
Cô xin thề với xác suất /% thì đây méo phải tin lá cải và cô cũng méo có nhìn lầm gì cả!!!
Tên , tuổi cả ảnh rành rành. Còn có dòng do nhà báo ấy viết dành cho anh ta
“Cả chàng Hot Face điển trai và đầy tài năng của chúng ta cũng thi chương trình này. Và đây chắc chắn là người khiến các bạn trẻ rất mong đợi ở vòng thi tiếp theo”
Đ!!!! Thì ra anh ta đi vắng từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến tận chiều tối là vì cuộc thi này á?!
Và vấn đề anh ta hỏi cô ở quán cafe hôm bữa…Liên quan cmnr!!!
Lam tay chân quýnh quáng. Cô không biết nên mừng hay nên sợ.
Lỡ anh ta thật sự là Idol thì tính sao?
Chẳng lẽ cô sẽ la lên “BỚ LÀNG NƯỚC ƠI NHÀ CON CÓ NUÔI NGÔI SAO TƯƠNG LAI!!!”
Nếu anh ta có tài cán…Cô nên dựa dẫm anh ta nhiều hơn nhỉ? Đúng vậy! Hay cô cứ ủng hộ anh ta, rồi đòi anh ta trả lương!
À không, như vậy kì kì sao ấy…Thôi, cô phải mau về hỏi cho ra lẽ
• • •
Về đến nhà, thật sự nhìn cánh cửa sừng sững trước mắt cô chỉ muốn đá tung nó rồi hỏi cho ra lẽ…
Nhưng phải kìm lại Lam ạ!
Cô gồng mình kìm nén, cố giãn cơ mặt hết mức có thể rồi bấm chuông cửa
Chờ đợi cũng chẳng lâu đã có người ra mở cửa
Vừa gặp người ấy, Lam đã nở nụ cười tươi rối!
Phải là cười tươi rối! Cười đến độ đi thẳng vào nhà lên lầu cất cặp, đi xuống lầu…vẫn còn cười…
Thấy cô ngốc nào đấy đang điên khùng trước mặt, Khánh búng vào trán Lam cái rồi nhăn nhó hỏi :
-Điên à?
Lam như tỉnh lại. Cô hoảng cả lên, chưa gì đã hỏi tới tấp :
-Đúng đúng! Là muốn điên rồi! Anh đi thi thật á? Vậy mấy ngày nay anh đi tập à? Anh thi về mục hát hay nhảy hay rap? Sao anh chẳng nói tôi cầu nào thế? Ôi….ưm…ưm_Quá mệt mỏi với cái miệng của cô. Khánh đã nhanh chóng lấy tay bịt chặt miệng Lam lại
Đến khi Lam hết phản kháng và trở nên im lặng thì anh buông ra
-Nói ít lại thôi!_Anh nhăn nhó nói
Lam định mở miệng nói đã bị anh nhảy vào nói :
-Đáng lí ra tôi phải là người hỏi trước chứ nhỉ?
Anh vừa nói vừa tiến lên bước, Lam rụt rè bước lùi lại bước
Đến giờ hỏi tội rồi à?
(Còn tiếp)