Đôi mắt thoáng buồn, rồi nó nở nụ cười bán nguyệt.
Nó hiện đang ngồi đối diện với Trang.
khuôn mặt thanh tú nhìn nhau.
-Hình như tôi luôn là người hứng chịu hậu quả đối với việc mà cậu gây ra.
-Có gì thì nói luôn đi!
Trang bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay.
Cô ta đang hồi hộp, nhưng không thể cho nó thấy được, nên nói bằng cái giọng khinh người thường ngày.
-Chuyện lần trước…và cả chuyện lần này là do cậu phải không?
Biết được sự thật nhưng nó vẫn muốn chính miệng Trang nói ra.
Nó muốn biết xem con người cô như thế nào.
-Chuyện…chuyện gì, tôi…tôi sao biết được.
Nói lắp bắp, thể hiện sự lung túng.
Đứng trước mặt nó, Trang không còn là chính mình, không còn là cô gái luôn đứng đầu.
-Vậy à?
Hơi thất vọng.
tình bạn lại kết thúc.
Giờ đây, nói thẳng ra rằng nó chẳng muốn tin vào cái khỉ gì nữa.
Du ghế đứng đạy, nó nhìn Trang
Ào………..
ly nước cam được dội thẳng xuống đầu Trang.
Xoảng.
ly thuỷ tinh rơi trên không trung… chạm xuống đất…vỡ tan…
Cúi người người xuống nhặt mảnh thuỷ tinh to nhất, nó cứa mạnh vào tay cô ta.
-Á …
-Lần sau …..cứ phát huy tiếp đi nhé .
Máu trên tay Trang chảy ra, mùi máu tanh khiến nó cảm thấy không khí thật ngột ngạt .
Còn Trang, cô ta cứ ngơ ra nhìn.
Làm sao? Phải làm sao với nó???
Khi….khi nó mạnh hơn cô???
Trong buổi công bố danh sách dự thi vào phần thứ .
Mọi người hồi hộp chờ.
Tuấn ngồi trên chiếc ghế đầu tiên, khuôn mặt có chút hứng khởi, nhìn về phía nó.
-Tôi sẽ chọn Linda!
Câu nói vang lên, phía dưới ồn ào như cái chợ
-Ồ…
-Sao lại như vậy
-Cả cùng đội thì bên phải rát sao?
-À, họ đang là cặp mà, chắc là cùng nhận giải thôi.
….
Mọi người đang ồn ào thì giọng nói khác vang lên.
Cậu không nói to lắm nhưng tất cả mọi người đều phải ngước nhìn.
Bởi cái giọng điệu không sợ ai, cái thái độ tự tin và cái khuôn mặt đẹp như sao.
-Tôi cũng chọn Linda!
Dưới kia, làn người lại lần nữa “ ồ” lên.
Mọi người đều bang hoàng và sửng sốt.
Có chuyện như vậy sao?
Cả người đều chọn nó hay sao?
Nó sẽ chọn ai?
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó.
Nhân vật chính trong lúc này.
Tuy không nói nhưng nhìn khuôn mặt của nó ai cũng biết là sự khinh thường, là nụ cười nửa miệng.
Nó không nó gì, ánh mắt nhìn về ngoài cửa.
Những tán cây xanh đang bay nhẹ trong gió.
cảm giác của người chiến thắng.
Key đứng đó, lòng dâng lên nỗi xao xuyến khó tả.
Cậu đã hi vọng bao nhiêu.
lần nữa, cậu không đủ tự tin đem lại sự an toàn cho nó.
Nhìn thấy người con trai kia được tự do nói lên người mình chọn, cậu thầm ghen tị.
-Vậy…Thiên Thần chọn ai…trong người này vậy?
giọng nói vang lên phá vỡ sự im lặng nãy giờ.
Khuôn mặt đang đăm chiêu của nó trở về như ban đầu, lạnh và đầy nguy hiểm.
-Key!
Ngay lập tức đôi mắt rất đẹp hướng về phía nó, nơi người con gái mình thích đang ngồi.
Key: sự thích thú kì lạ, niềm vui mà cậu hằng mơ ước.
Tuấn: đôi mắt màu nâu không cho ai thấy được cảm xúc. Nhưng vào lúc này, trong đó hiện lên chút thật vọng.
Nhưng không sao, cậu vẫn cười, dù gì, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Còn Vũ: sự bực tức hiện rõ trên khuôn mặt.
Mấy cái cục tức trong những ngày gần đây đáng lẽ đã nguôi rồi nhưng khi nghe lời này của nó, cậu lại thấy bực.
Dù biết trước kết quả nhưng sao mà khó chịu thế.
Còn ánh mắt, ánh mắt mà mọi người không hề để ý tới, hay là vì cậu đang đứng ở chỗ quá khuất lên mọi người không thể nhìn thấy.
Thành, con người lúc nào cũng tràn đầy tự tin và vui vẻ.
Nhưng trong lúc này, đôi mắt cậu đang ánh lên sự giận dữ.
Mà người cậu giận không ai xa lạ…chính là Vũ.
Phần thi này là tìm ra cái thẻ Pk trong khu biệt thự đã được bỏ hoang lâu.
Rất nhiều câu truyện được kể từ ngôi biệt thự này.
Từ bé đến giờ tuy rất sợ ma, nhưng nó lại vô cùng hứng thú với những câu truyện ma.
Nó nghĩ như kiểu càng biết nhiều thì càng không sợ.
Những người thi sẽ ở trong khu nhà ấy cho đến khi có người tìm ra thẻ.
Đồ ăn, quần áo cũng sẽ được chuyển hết vào.
Nó run bắn người khi nhắc đến chuyện này nhưng không thể để mất mặt được, đành cố tỏ ra dũng cảm.
-Cẩn thận!
Tất cả cùng hô to, còn nó lùi lại.
Cánh cửa đổ ầm xuống.
cảnh tượng hãi hùng ngay lần nhìn đầu tiên.
Vừa nãy, nó dẫn đầu đoàn người gồm Thành, Key Tuấn Vũ nó và người khác đi vào khu biệt thự.
Với việc không thích dùng tay mở cửa nó lấy chân hẩy hẩy cái móc trên cửa.
Đôi mắt lơ đãng nhìn ra chỗ khác.
Cánh cửa do lâu ngày không được tu sửa nên đã suýt không thương tiếc mà đổ vào người nó.
-Khốn, cái ổ chuột này thì ở thế khỉ nào được!
Giẫm vào cái cánh cửa suýt làm mình thành nhái chết, nó cau có.
Khu này rộng cả ngìn mét, nhiều cây cối, đường đi thì lòng và lòng vòng.
Nó nhìn đã thấy nản.
Riêng Key, niềm hứng khởi, niềm vui vẫn còn đấy dù phải cầm bao nhiêu là đồ, mà hầu hết là của nó.
Quần áo, đồ dùng, và riêng cái phần bùa trừ ma của nó cũng chiếm cả ba lô.
Lúc đi vì thấy nó và Key mang nhiều đồ quá
Ella và Kô còn bảo đi du lịch vui vẻ nhé, khiến nó tức nổ mắt.
-Nếu không ở được thì cậu về đi, ai cấm!
Vũ hếch mặt lên nói với nó.
-hừ, còn lâu, cậu nghĩ tôi sẽ nhường đường cho cậu thắng hả? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày đi.
-Dù sao thì cậu cũng sẽ thua, thô về đi!
Vẫy vẫy cái tay đuổi về, trong Vũ như người giữ trẻ.
-Về cái đầu cậu đây này!
Đá phát mạnh vào chân Vũ, nó quay đi.
-Thôi mọi người vào thôi,
Tuấn huých tay nó kéo vào.
-Biết rồi, gì mà dắt như trẻ lạc chẳng bằng vậy.
Nó vùng vằng bàn tay mình ra khỏi tay Tuấn.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Vừa vào đến nhà nó đã hét toáng lên.
Mọi người lo lắng quay lại nhìn.
Thì ra chỉ là bức tranh treo trên tường.
tác phẩm nghệ thuật nhưng vì quá cũ kĩ, bụi bám đầy thành ra ghê rợn.
Khu biệt thự này được coi là di tích của thành phố.
Người ở đây ngày trước bảo hình như là trong số các hoàng thân.
Cảnh sát và người quản lí luôn giám sát chặt chẽ nơi này.
Nhưng Tuấn vẫn chọn nó.
-Có chuyện gì vậy?
Tuấn nhanh chóng chạy ra chỗ nó và hỏi han.
Vũ thì đứng trề môi, ghanh tị nhìn cái cảnh này.
Nó đã lấy lại được tinh thần,
-Cái bức trong phòng cậu còn đẹp hơn.
Khuôn mặt Tuấn thoáng chút buồn, cậu quay đi.
Bức ảnh đó đã bị dỡ đi.
Cái duy nhất mà cậu còn có được của mẹ cũng bị dỡ đi.
Lúc đấy, không thể tưởng tượng tâm trạng cậu tồi tệ như thế nào.
Thấy biểu hiện đó của Tuấn, nó không những buồn cười mà còn muốn khoét sâu nó hơn.
-Bao giờ cho tôi xem lại nhé, người phụ nữ đó là mẹ cậu nhỉ…
Nó cười, nụ cười dã man của ác quỷ.
Lắm lúc nó cũng không ngờ mình sẽ làm như vậy, sao mà thấy mình ác thế.
Nhưng thù phải trả, không làm cậu đau khổ thêm thì làm sao nó thoả mãn được.
Đang trong trạng thái tâm lí bất ổn định thì tiếng la lớn bên ngoài vọng vào.
-Khốn! CẢNH SÁT ĐẾN!
Lũ đàn em ở ngoài cố nói thật to vào bên trong.
-TRỐN!
Tuấn bình tĩnh xem xét sự việc, rồi lôi tay nó đi.
Thật là khi nơi này chẳng có cái nơi nào có khái niệm là trốn được cả.
Chạy cả vòng nhưng, chẳng tìm ra chỗ nào để trốn.
Nó bỗng dưng chả biết tại sao lại cảm thấy tin tưởng vào Tuấn trong lúc này.
mình nó cũng có thể tìm chỗ trốn nhưng lại cứ theo cậu.
Trong lúc Key đang loay hoay tìn chỗ trốn thì nó đã yên vị ở trong…. cái hòm.
Vừa này định kéo nó đi nhưng Key đã bị Tuấn cản, cậu lôi nó đi theo mình.
Key và Trường (Trường đi cùng Tuấn, key đi cùng nó) như trở thành người thừa.
người thở dài nhìn nhau rồi cũng đi trốn.
Còn Thành và Vũ thì khỏi nói cũng đã tìm được chỗ trốn.
-Cậu nghe vẻ thành thạo nơi này nhỉ?
Nó hỏi nhỏ
Hiện giờ người đang ở trong cái nơi rất chi là chật chội, ngột ngạt.
-Ừ.
-Nhưng mà sao….?
-Suỵt!
Đang định nói tiếp thì Tuấn chợt đưa ngón tay của mình đặt lên môi nó, ý bảo im lặng.
Nhưng nó vẫn không nghe, vẫn cái thái độ không sợ trời chẳng sợ đất, sợ mỗi ma của nó.
Nó gạt tay cậu ra và nói.
-Tôi nói cho cậu….ư….?
Giật mình, mắt cứ gọi là đơ ra, nhìn Tuấn không chớp.
Còn lúc này, mặt cậu cũng đang đỏ hơn hòn than Quảng Ninh.
May là trong bóng tối nên chẳng ai biết.
Vì thái độ bất hợp tác của nó, Tuấn đã dùng biện pháp mạnh.
Cậu không dùng tay được thì dùng chính đôi môi của mình.
Vâng, là kiss.
-Rõ ràng là tôi nghe thấy tiếng bọn trẻ ở đây mà, sao mà lại thấy thế này.
-Hay là nghe nhầm, ở đây người ta cũng hay nghe thấy vậy lắm, là tiếng la hét chứ gì.
-Ừ, đặc biệt là buổi tối và đêm. Cứ có tiếng là tôi đi kiểm tra nhưng không thể thấy gì.
-Nghe nói ở đây ma hoành hành vào buổi tối đó.
-Ừ, sợ lắm
Mấy ông cảnh sát và bảo vệ đứng nói chuyện với nhau.
Nó ngồi trong nghe mà nổi hết da gà, may mà có người ngồi bên cạnh, không thì nó đã nhảy ra rồi.
Cảnh sát đi,…
Nhưng nó vẫn đang trong tình trạng rất khó chịu.
-Cái đồ dê xồm này!
Đạp cho Tuấn nhát văng từ trong hòm ra ngoài.
Nó đứng dậy, phủi phủi tay, vẻ mặt đáng sợ.
-thì tại cậu thôi mà!
Tuấn hơi bực.
Đến tối.
Chả biết mọi người thế nào chứ nó cứ gọi là run cầm cập.
Ngồi trong phòng (mỗi người đã được chia phòng, tiện cho việc tìm), mà cứ như đang ngồi ở ngĩa địa, nó chợt nhớ đến những lời ông bảo vệ ban sáng nói.
Làm sao khi nó lại phải đi tắm???
Ngồi trong phòng tự kỉ cả buổi chiều vì không có Key, nó chán lắm rồi.
ở trong căn nhà như thế này, mọi người không được mang điện thoại vào.
Hic, thế là nó lạc mất Key rồi.
Đăng báo tìm trẻ lạc.
Giờ nó ở cùng Tuấn, không khí đã lạnh rồi lại còn phải ở chung với người như cậu, nó thở dài, sao mà số mình nó đen thế.
Ngáp hơi thật dài, nó quyết định đi tắm.
Cái phòng tắm rộng thênh thang, đúng chất quý tộc, bồn tắm, nước có đầy đủ (mới lắp).
Nhưng cái không khí lạnh lẽo thì không thể xua tan.
(Ôi đang buổi tối định miêu tả thêm vài chi tiết ma =,- nhưng mà, ghê quá, thôi không tưởng tượng nữa)