Nó thả mình và bồn tắm.
Nước nóng làm cho cơ thể nó giãn ra, thật thoải mái.
Trước khi họ thi ngày, người ta đã lắp hệ thống điện và nước rồi.
Nhưng dù vậy, dù ở trong bồn tắm nước nóng, điện sáng, nhưng nó vẫn sợ.
Làn khói do hơi nước bốc lên bám ở gương, tạo sự mờ ảo và những hình thù kì lạ.
Nó giật mình nhìn lên.
Không khí trong phòng u ám, không có tiếng động nào ngoài tiếng nước chả.
Cái không khí lạnh lẽo, nó muốn đi ra ngoài ngay.
Vừa đứng lên, làn gió lạnh từ ngoài thổi vào, nó rùng mình, lạnh sống lưng.
Tắt nước, nó lấy cái khăn choàng vào người.
Bỗng, có tiếng động.
Bước chân nó khựng lại.
Tim đập thình thịch, nó nhìn ra phía cửa.
Lúc này, Key đang ngồi ở góc cái cầu thang.
Trong khá là cũ nhưng nhìn kĩ ta mới phát hiện ra cái độc đáo và tinh sảo cảo nó.
màu gỗ đẹp, không phai theo thời gian nhưng bụi bám đầy khiến nó trở nên cũ và đáng sợ.
Trong lúc này, tối, chỉ nhìn thấy bóng người ngồi trên cầu thang đó.
bàn tay nắm chặt, chống lấy cằm. KHuôn mặt đăm chiêu và lo lắng.
Nhớ lại hôm qua:
“ –Cảnh sát!…
Nghe thấy vậy, ngay lập tức cậu phản ứng, nắm lấy tay nó, đồng thời cầm cái va li chuẩn bị chạy.
-Đi thôi Linda!
Giọng nói gấp gáp, cậu nắm tay nó định đi.
Nhưng
-Theo tôi!
giọng nói khác vang lên.
Bàn tay nó bị kéo ra khỏi Key mà cậu không thể làm thế nào được.
Đã nắm rất chặt vậy mà lại bị kéo ra như thế.
Là Tuấn, chính cậu đã kéo tay nó ra khỏi tay Key.
Lòng tự trọng bỗng dưng sụp đổ.
Cậu đã không giữ được nó.
Đôi mắt hụt hẫng.
-Đi mau, thằng ngu!
cánh tay đập vào vai cậu, giật mình, nhìn kẻ đó, là Trường.
-Mày muỗn bị bọn nó tóm hả thằng ngu này!
….”
Trở lại với thực tại Key bực bội vo cùng
Đã lạc mất nó rồi lại còn bị nói là ngu.
-Khốn kiếp!
Đập mạnh bàn tay vào sàn gỗ.
Cậu nghĩ,
Không có cậu, ai sẽ bảo vệ nó
Ai sẽ đem đến cho nó sự yên tâm.
Ngoài cậu, còn ai biết thói quen của nó.
Lo lắng nhưng không có cách nào tìm ra nó trong cái ngôi nhà rộng lớn mà tối tăm này.
………….
Nó vẫn run, cả người đang run bắn lên khi nghe thấy tiếng động đó.
Làm sao bây giờ, ma có ma.
Gió từ ngoài vẫn thổi vào.
Cấu tạo của phòng là hình hộp chữ nhật, chỉ có cửa ra duy nhất và cửa sổ kính trên cao.
Lớp kính đen theo thời gian cũng đã vỡ đi rất nhiều, nên gió ngoài cửa cứ thi nhau ùa vào, đem đến cái lạnh cho căn phòng.
Tiếng động cứ phát ra đều đêu, nó nghĩ ma đang trên mình.
Lắc đầu trấn an. “ không được sợ, không được sợ”
Nó chợt sáng mắt lên khi nghĩ ra điều gì đó , nhưng đôi mắt to đẹp ấy nhanh chóng cụp xuống và lo hơn ban nãy.
Nó đang nghĩ, mình đã đóng cửa chưa?
câu hỏi được đặt ra và ngay lập tức được trả lời “chưa!”
Nó vì không muốn tạo bất cứ tiếng động nào nên không muốn đóng trốt, chỉ khép hờ hờ.
-Á…nó kêu lên
Nó khẽ kên và lùi lại do giẫm phải thứ gì đó.
Thì ra là bánh sà phòng nó vừa đánh rơi.
Bánh sà phòng trơn khiến nó suýt ngã, nó sợ sệt, còn tưởng tượng có ai đang đẩy mình rồi nắm chân mình. -> trí tưởng tượng phong phú.
RỤP….đèn trong phòng chợt tắt, nó hoảng.
-Aaaaaaaaaaaaaa
Nó kêu lên và đi loạng choạng trong bóng tối, tay cầm cái chậu.
Tiếng bước chân, lại là tiếng bước chân.
Tiếng động ghê rợn ban này kết thúc thì lại có cái tiếng bước chân.
Nó sợ.
Dơ cái chậu trên tay
Bộp…
Đập thật mạnh vào cái thứ đen đen mà mình nhìn thấy
(-Ai kia? _Giêm Vương
-Dạ, không biết ạ! _Quỷ dạ xoa
-Sao dám xuống đây không chưa được gọi, lôi lên mau!_GV
-Dạ!)
Ngoảnh mặt lên, cái bóng đen đó quá
-Này!
-A….
Bộp
Nó hét và đập cái chậu vào đầu cậu.
(-Sao lại xuống nữa? _GV
-Đây là đâu? _cậu gãi đầu, hỏi
-Là âm phủ, nhà ngươi chưa đến số chết, sao dám xuống đây? _Quỷ
-Ồ, âm phủ hả? Điêu thế, sao âm phủ lại đẹp thế này. Ồ mà ông mua bộ râu này ở đâu thế? Hàng nhái à? _cậu lên giựt giựt bộ râu của giêm vương.
-Láo quá! Lôi hắn lên! Mau! _GV quát…)
….
-Cậu có biết…
Bốp
Tỉnh và lại bị đập cho phát nữa
(- Mau đuổi hắn lên!……_GV tức quá_
….
Lắc lắc cái đầu, cậu nhìn nó bằng vẻ không thể chấp nhận được.
-Khốn kiếp, làm cái khỉ gì thế hả?
Trợn tròn mắt, cậu vô cùng tức giận.
Cậu không thể ngờ rằng có ngày mình bị đánh đến như thế này.
Nhục….bách nhục.
………….
RỤP
Đèn lại sáng.
Người đang đứng trước mặt nó hiện giờ là Vũ chứ chẳng phải con ma nào.
-Sao…sao…?
Giọng nó vẫn hơi run run, cái chậu trên tay rơi xuống.
-Sao mới trăng cái khỉ rì, cậu làm tôi thành ra thế này à?
Chỉ tay lên mấy cục u trên đầu, Vũ nói.
s trôi qua, không ai nói gì
Nó dường như thích ứng được với ánh sáng và có người nên không sợ.
Khuôn mặt trở lại như bình thường, hai tay khoanh lại trước ngực, nghiêng đầu nhìn Vũ.
-Sao hông?
-….cậu nghĩ có sao không?
người nói chuyện rôm rả.
Chẳng là vừa nãy Vũ đi dạo qua, thấy đèn trong phòng vẫn sáng, đoán là nó, vì vậy định trêu.
-Tôi lạc đường rồi, phòng cậu ở đâu?
Vũ hỏi nó, giọng nói vô cùng miễn cưỡng.
-Ngay đằng kia, nhưng sao?
-Sao cái khỉ rì, nói gì thì nói, vẫn đề là tạ cậu nên tôi mới bị lạc đường.
-Cậu muốn ăn dép à mà nói như thế?
-Tôi không biết, là do cậu!
-Cậu!…
Nó chỉ vào Vũ, bực mình, đã bị phen hú vía rồi lại còn bị áp bức như thế này, nó đang nghĩ, liệu có phải vừa nãy gặp ma nên IQ của nó giảm đến nỗi không đấu lại được Vũ hay không?
-Này,c ậu làm cái gì vậy?
Nó quát lên khi thấy Vũ lục tung phòng mình lên, tìm cái gì đó.
(đồ của nó khi chạy Tuấn đã mang theo)
-Cái đó đâu?
Khuôn mặt không hề biến sắc, Vũ hỏi nó.
-Cái gì mới được?
Nó thì không hiểu, mặt cứ đờ ra.
Vũ thì vẫn cứ lục hết phòng.
Vừa mới mất cả chiều hôm qua dọn dẹp vậy mà cái tên này dám phá như thế.
Nó nhìn mà không kiềm chế được tức giận, đang định nói thì.
-Cậu đang làm cái gì vậy?
Tuấn lững thững đi vào, nhìn Vũ như sinh vật lạ.
Vũ quay ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai đó s rồi quay đi.
-Dừng lại!
Tuấn tiến lại gần Vũ, quát.
-Cậu định làm zề?
Vũ cười khẩy, hỏi lại.