Mân Như thấy có đường sống vội lau nước mắt đi vội.
Lúc này mọi người mới hướng về phía Diệp Lan thấy cô đã ngất lịm đi, máu thấm qua áo dính đầy tay. Lục Khánh Phong không chần chừ vội bế cố vào xe đến thẳng bệnh viện.
Mọi bác sĩ giỏi nhất điều được điều động đến phẫu thuật. Ca phẫu thuật diễn ra tiếng, từng y tá, bác sĩ đều lần lượt đi ra. Vẫn là ông bác sĩ lần trước, ông ta liền lắc đầu:
-Vết thương rất sâu,Tiểu thư mất máu quá nhiều, không kịpn thời cấp cứu. Chúng tôi…đã cố gắng hết sức nhưng…
Nói chưa hết ông ta đã thở dài, lắc đầu….
Dung Thi Vân nghe xong không chịu nổi cứ sốc mà ngất đi, Tuyết Nhi đỡ mẹ mà không khỏi bàng hoàng…Bà được y tế chuyền về phòng chăm sóc đặc biệt.
Lục Khánh Phong nghe ông bác sĩ nói xong đứng không vững, tựa đầu vào tường, anh quỳ xuống. Chưa bao giờ anh rơi vào tuyệt vọng như hôm nay. Anh cúi đầu xuống, nước mắt từng giọt rơi xuống nền gạch lạnh lẽo. Có phải vì anh đã chậm trễ không? Nếu ngay lúc đó anh xông vào đưa cô đến bệnh viện thì mọi chuyện đã khác không? Tất cả chỉ kết thúc bằng từ Nếu…..
Anh điên cuồng cầm điện thoại gọi Dương Dịch:-Cậu biết tên Hoàng Trưng Vương không?
-Hắn ta là tên cầm đầu tổ chức prudan mà, tổ chức của hắn không lớn lắm nhưng hắn ta là con người nham hiểm, loại người này dã tâm không nhỏ.
-Tốt! Ngay trong hômm nay tôi muốn thế giới ngầm không tồn tại cái tên Prudan chết tiệt kia nữa, kể cả hắn! Lập tức thu mua công ty Hải Đường. Ngày mai tôi muốn gia đình ông ta cút khỏi đất này! Phải để cha con ông ta ra đi không có một xu nào, để lũ khốn kiếp đó sống không bằng chết cho tôi!
-Vâng thưa lão đại!
Dương Dịch nhận lệnh cúp máy, mặc dù anh cũng chưa hiểu chuyện gì lắm nhưng nếu là lệnh của Lục Khánh Phong thì chắc chắn có lí do.
Lục Khánh Phong tay cầm chặt điện thoại, hắn điên tiết bóp nát cả điên điện thoại. Những mãnh vỡ của kính màn hình đâm vào tay hắn, máu cứ chảy từng giọt từng giọt xuống sàn nhà!
Ông bác sĩ vẫn đang đứng đấy cùng các đồng nghiệp chẳng dám lên tiếng sợ chọc giận Lục Khánh Phong, đột nhiên hắn liếc nhìn từng người mặc chiếc áo blu trắng đang sợ xanh mặt, hắn gầm lên:
-Các người…đi vào trong!Làm mọi biện pháp Phải cứu bằng được cô ấy bằng không mai đừng có mò mặt đến đây!
Bác sĩ, y tá nghe xong giờ còn sợ hơn lúc đầu ngàn vạn lần, họ ở trong nghề họ hiểu rõ hơn ai hết. Diệp Lan là hết tia vọng rồi! Nhưng vì công việc vì cuộc sống phải vào làm những gì mà may ra xuất hiện điều kì diệu.
Máu ở bàn tay Lục Khánh Phong vẫn chảy, bên trong tiếng nói của bác sĩ vừa nặng nề vừa khẩn trương:
-Tiếp tục truyền máu!
Lục Khánh Phong đứng ngoài không an tâm liền đạp cửa vào. Đây thật là một áp lực đến các bác sĩ!
Một lúc sau, không hề có dấu hiện khả quan. Tất cả những thiết bị đều đã hiện ra những dấu hiệu không còn sự sống ở bệnh nhân (nghĩa là như kiểu ng chết rồi thì nó hiện ra như thế ý). Ông bác sĩ còn đang run lẩy bẩy, mọi y tá đã ngừng làm việc, ông ta kéo găng tay và khẩu trang xuống, ông ta nói:
-Chúng tôi sẽ nhanh chóng nộp đơn xin nghỉ việc!