Lục Khánh Phong nghe vậy, khuôn mặt vẫn tràn đầy tức giận, đưa tay lên xoa thái dương. Hết hi vọng rồi sao?
Diệp Lan đã như người đã ở bên kia của cái chết, cô chẳng biết mình lạc vào đâu. Nhưng nơi này thực sự rất quen thuộc. Vẫn là một màn bóng tối, cô gọi tên Lục Khánh Phong nhưng cũng chẳng có sự hồi đáp nào.Đột nhiên lại có ánh sáng từ phía xa, Diệp Lan định bước chân chạy tới nhưng cô đột nhiên dừng lại.Cô nhớ tới lời của Lục Khánh Phong: “Cô đừng nghĩ nơi nào có ánh sáng là hào quang! Bóng tối đôi khi là nơi an toàn nhất!”
Ngay lập tức Diệp Lan liền đi ngược về phía ánh sáng, cô muốn xem lời nói của Lục Khánh Phong liệu có đúng như vậy không!
Tuyết Nhi đưa Dung Thi Vân vào phòng chăm sóc, cùng lúc đó thì Thiện Nam cũng xong ca mổ liền vội vàng chạy tới.
Anh cũng là bác sĩ ở bệnh viện này, đây cũng chính là người mà Tuyết Nhi chưa tiết lo trước Diệp Lan, trước mặt cô, nhỏ chỉ bảo đây là người bí mật (người yêu của Tuyết Nhi), cũng là người cho cô ở nhờ mấy hôm bị Lục Khánh Phong đuổi. Tuyết Nhi ra khỏi phòng chăm sóc nhìn thấy Thiện Nam vội vàng ôm chặt cậu ta mà khóc.
Nhưng nhỏ nhớ đến anh trai của mình đang ở chỗ Diệp Lan liền cùng Thiện Nam đến. Vừa đến thì thấy các bác sĩ, y tá lần lượt đi ra khỏi phòng cấp cứu. Lục Khánh Phong khuôn mặt bơ phờ đang ngồi ở cuối giường bệnh, anh không ngồi lên giường mà ngồi hẳn xuống nền nhà lãnh lẽo. Tuyết Nhi thấy tay anh bị thương vẫn đang rỉ máu, có những dòng máu đã khô lại, vội vàng chạy tới đòi băng bó nhưng chỉ nhận được cái hất tay của Lục Khánh Phong. Thiện Nam hiểu ý vội gàn, nhưng tính của nhỏ bất chấp bằng được thì thôi, cuối cùng cũng phải băng bó cho Lục Khánh Phong.
.Thiện Nam liền đến gần giường bệnh của Diệp Lan, chăm chú quan sát vết thương.Đối với người cùng ngành y thì Thiện Nam biết trường hợp này đúng là không còn hi vọng rồi. Các y tá ở đây làm sao vậy! Người bệnh đã chết rồi mà còn tiếp tục truyền máu(hoàng quả nên quên!>), đang chuẩn bị rút ra thì đột nhiên thấy tay Diệp Lan động đậy, có dấu hiện tỉnh lại. Nhịp tim cũng xuất hiện, dù yếu nhưng đã đập lại. Thiện Nam vội giật mình. Không lẽ….!
Thấy Lục Khánh Phong đang u uất kệ cho Tuyết Nhi đang chăm chú băng bó lại tay. Đằng nào người cũng chết rồi giờ nếu có cứu được thì cứu thôi, nếu giờ gọi bác sĩ thì lại kinh động đến Lục Khánh Phong, chẳng biết chừng không cứu được Diệp Lan thì Lục Khánh Phong lại giết cả bác sĩ lẫn y tá (ai daa…ko ở cùng mà cũng hiểu tánh anh rể phết hen)
Thiện Nam liền cầm lấy dụng cụ phẫu thuật, rất may là anh vừa tiến hành mổ cho bệnh nhân khác xong nên trang phục phẫu thuật vẫn còn, vội đeo khẩu trang lên vừa tự mình tiến hành vừa tự lấy dụng cụ. Thiện Nam là con một trong gia đình giàu có, được sang Mỹ du học về ngành y, rất may mắn học trưởng của anh là một người rất giỏi, thậm chí là học trưởng xuất sắc nhất trường, học được năm tiếp thu được bao nhiêu kinh nghiệm từ thầy. Về đây dù trẻ nhưng kinh nghiệm nếu so ra thì cũng không thua kém bác sĩ trưởng là mấy thậm trí còn hơn.Đối với nhũng trường hợp như của Diệp Lan nếu không phải bác sĩ dà dặn kinh nghiệm thì khả năng thời gian ra đi sẽ còn sớm, rất may khi bên Mỹ học trưởng đã dậy Thiện Nam rất nhiều về những trường hợp như này, hôm nay lần đầu được thực hành…kết quả thật khó đoán.
Tuyết Nhi cũng vừa băng bó cho Lục Khánh Phong xong hướng mắt đến Nhật Nam thấy anh đang phẫu thuật vội run sợ, Lục Khánh Phong nhìn theo không khỏi nổi giận trừng mắt đứng phắt dậy đẩy ngã Nhật Nam ra: