Trong lòng có ít thứ chết đi, lương tri, đạo đức, có lẽ còn có cái gì chính cô cũng không biết đang dần biến mất…
Buổi tối không ngủ được, Tiểu Ốc ra sân hóng mát, không ngờ gặp Vương Triệu Quân vẫn chưa ngủ, anh nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn: "Cô phiền não việc gì à?"
Tiểu Ốc lắc đầu: "Không có gì".
"Bởi vì nhiệm vụ lần này cô hoàn thành rất xuất sắc, cộng thêm phải chuẩn bị hôn lễ sắp tới, nên huấn luyện của chúng ta kết thúc trước thời hạn.
Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, nếu không ngủ được thì tới đây uống một chén đi!".
"Nhanh như vậy sao?" Tiểu Ốc hơi hụt hẫng, bỏ qua một số thứ thì anh chính là một thầy giáo rất tốt, lại có bản lĩnh.
Nếu không phải là anh dạy những thứ kia, có lẽ ngày hôm qua cô đã chết rồi.
"Không thích".
Anh còn có rất nhiều chuyện khác cần làm.
Tiểu Ốc vào nhà tìm hai chai rượu ngon, mỗi người một chai, tu ừng ực, say ngất ngưởng nằm luôn tại sofa ngủ.
Nơi đây rất an toàn không sợ bị tập kích.
Sáng hôm sau khi Tiểu Ốc tỉnh lại, dụi mắt nhìn xung quanh thấy Đậu Diệc Phồn đang ngồi canh cô dùng laptop: "Huấn luyện viên Vương đâu?"
"Sáng sớm đi rồi".
Đậu Diệc Phồn nhìn sang cô: "Anh nghĩ thời gian tới chúng ta sẽ không bị công kích.
Lục Thông bị Vương què chém hai đao bị thương rất nặng, đang phải lẩn trốn, thủ hạ đi theo Lục Thông cũng bị Vương què xử tử.
Vương què cũng bị Lục Thông đánh trọng thương, vết thương cách tim chỉ có cm".
Tiểu Ốc cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy: "Lục Thông sẽ cam tâm?"
"Anh nghĩ là không.
Hiện tại gã chỉ có hai con đường, hoặc là đi theo ba anh, hoặc là phải tự mình giết chết Vương què.
Mà Vương què cũng chỉ có hai con đường, nghe thủ hạ nói, ba anh đã tìm gặp Vương què nói với lão rằng hoặc là lão quy thuận, hoặc là lập tức bị tiêu diệt hết.
Hiện tại trong thành, thế lực nhà anh là mạnh nhất".
Đậu Diệc Phồn đắc ý nói, cho nên vô luận như thế nào, Tiểu Ốc cũng sẽ không gặp chuyện không may.
Tiểu Ốc không có cảm giác gì, không biết mình nên đáp lại thế nào nên đành im lặng.