Editor: May
Nhị thiếu không có biện pháp chết rồi sống lại, tam thiếu cũng không có biện pháp trở về từ Việt Nam, rốt cuộc Tiểu Khả vẫn mất đi người cha, chị Tĩnh Tri cũng mất đi hai người đàn ông chị yêu và quan tâm nhất! Tất cả chuyện này, đều không có cách nào quay trở lại lần nữa, cho dù là cô hận muốn đánh chết anh, tất cả chuyện này đều đã thành kết cục đã định!
Thế nhưng, cô không có cách nào tha thứ chính mình, nếu như sau ngày biết được bí mật của An Thành, cô dứt khoát nói với chị Tĩnh Tri và nhị thiếu, ít nhất trận bi kịch này có thể được cô xoay chuyển... Thế nhưng cô làm cái gì?
Bình Bình nhắm mắt lại, nước mắt lại lăn xuống. Cô chậm rãi lui về phía sau, từng bước một kéo xa khoảng cách với An Thành: “Mục Bình Bình tôi, mặc dù chỉ là một người phụ nữ bình thường không có kiến thức, nhưng tôi cũng biết, điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo(), chịu ân huệ của người, lập tức ghi nhớ trong lòng, cho dù không có năng lực báo đáp, ít nhất cũng phải nhớ kỹ đội ơn từng giờ từng phút. Từ nhỏ cha mẹ tôi đã mất, được chú ruột nuôi lớn, mặc dù chịu nhiều trách móc ngược đãi nặng nề, nhưng lại không có giờ phút nào dám quên công ơn nuôi dưỡng. Tôi vừa vào xã hội, lập tức gặp gỡ nhị thiếu và Phó tiểu thư, chị ấy đối đãi với tôi giống như chị em, chưa bao giờ từng có một câu đánh chửi khó dễ. Mối tình đầu của tôi, đúng lúc gặp gỡ anh...”
Giọng nói Bình Bình đột nhiên nghẹn ngào, một lát sau, cô mới cố nén nước mắt. Một đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn về phía An Thành, mặt của anh ẩn ở trong bóng tối, mắt của cô ẩn ở sau màn nước mắt, cuối cùng cũng không thấy rõ gì nữa.
An Thành ngây ra như phỗng, chỉ im lặng đứng đó. Có vô số lời nói quanh quẩn giữa răng và môi, quanh quẩn trong lồng ngực, nhưng từ đầu chí cuối, không thể nói ra đôi câu vài lời. Anh nhìn Bình Bình đứng ở trước mặt anh, lưng dựa vào lan can, chỉ cảm thấy muốn thổ lộ vạn lời nói với cô, nhưng đến cuối cùng, lại thở dài một tiếng, không nói nên lời.
“Tôi coi anh là chỗ dựa cả đời, tôi trao thân thể trong sạch của mình cho anh, tôi đáp ứng làm cô dâu gả cho anh, tôi từng hạnh phúc cả đêm không ngủ được, một lần lại một lần thề yêu anh, chăm sóc anh cả đời. Tôi tin anh, sùng bái anh, dùng tất cả của tôi yêu anh, tôi nghĩ đến anh là một người đàn ông đáng giá để cho tôi yêu mến, tôi nghĩ đến tâm anh sạch sẽ và thiện lương, tôi cho rằng tôi đã tìm được chỗ dựa suốt đời, tôi cho rằng Mục Bình Bình tôi phiêu bạt hai mươi mấy năm, cuối cùng có thể có một gia đình của mình! Nhưng anh làm gì? An Thành, An Thành! Anh xem một chút tôi tìm được một người đàn ông như thế nào, tôi đã yêu một người đàn ông như thế nào!”
Cô rơi lệ đầy mặt, tới cuối cùng liền gào thét lên tiếng. An Thành đau nhập nội tâm, dòng nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng rơi xuống. Anh muốn tiến lên, nhưng vào lúc cô vừa dứt lời, thân thể nhẹ nhàng của cô bỗng nhiên xoay mình lộn người từ lan can đổ nát thấp bé kia, tóc dài đen nhánh thoáng hiện lên vòng cung sáng ngời ở trong màn mưa lả tả. Trong tiếng sấm sét vang dội, cô như là một cánh bướm bị làm ướt, tuyệt vọng rơi, rơi xuống...
Chỉ trong nháy mắt, trong tiếng mưa dồn dập, rõ ràng nghe được một tiếng la thất thanh, theo sát là một tiếng ầm ầm, một tia chớp màu u lam bỗng nhiên xé rách bầu trời. Trong nháy mắt, giữa trời đất một màu trắng chói sáng, liền nhìn thấy rõ ràng, thân thể nho nhỏ của cô nằm yên tĩnh trên mặt đất, có máu như là dòng suối nhỏ quanh co tuôn ra từ dưới thân thể của cô, một mảnh máu đỏ gai mắt...
Cả người An Thành hoàn toàn sợ ngây người, tay anh vẫn duy trì tư tế buồn cười, đang vươn ra chuẩn bị nắm lấy cô ở giữa không trung vào một khắc cô nhảy xuống. Mà Mạnh Thiệu Tiệm hiển nhiên cũng thật không ngờ sẽ đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, sau khi anh ta ngây ngốc sửng sốt một lát, bỗng nhiên đẩy mạnh An Thành, rống lên một tiếng; “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không đi xuống cứu người!”
An Thành bị anh ta đẩy lảo đảo một chút, lúc này mới giật mình tỉnh lại, cả người anh như là điên rồi, gào lên một tiếng, liền lăn một vòng phóng xuống lầu, Mạnh Thiệu Tiệm và vài người bên cạnh cũng cuống quít đi theo xuống. Nơi này là lầu ba, nhưng may là phía dưới bởi vì bị bỏ hoang nên còn chưa kịp phủ xi măng, vẫn còn là đường đất, nếu như vận khí tốt, nói không chừng cô còn có thể cứu!
“Lập tức đi chuẩn bị xe, cứu người trước!” Mạnh Thiệu Tiệm xuống dưới lầu xong, thấy An Thành nhào xuống dưới đất, ôm người phụ nữ kia khóc rống, anh ta xoay người phân phó thuộc hạ, liền bước nhanh đi tới, đưa tay lên dò hơi thở dưới mũi trước. Quả nhiên còn có hơi thở, anh ta đè An Thành lại, kéo anh từ dưới đất dậy: “Cô ta còn sống, cứu người trước!”
An Thành đờ đẫn bị anh ta kéo lên, thấy vài người bế Bình Bình đi, anh mới như nổi điên tiến lên đoạt lấy thân thể của cô. Tóc dài của cô che phủ lên mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khóe miệng cô đang không ngừng tuôn máu ra ngoài. Cả người cô đều mềm nhũn, rất nhu thuận vùi ở trong ngực của anh không nhúc nhích. An Thành tuyệt vọng khóc thét lên, ôm chặt lấy cô vùi vào trong ngực. Anh cúi đầu hôn tóc của cô, nước mắt giống như bị đứt dây trực tiếp rơi xuống. Xe lái đến, Mạnh Thiệu Tiệm cố gắng lôi anh lên xe, lập tức liền phân phó thuộc hạ lái xe đi đến bệnh viện gần đây...
Chú thích:
() Điểm thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo: nhận được một giọt nước, dùng suối tuôn để báo đáp. Có nghĩa là dù nhận được ân huệ nhỏ, nhưng cũng phải báo đáp lại gấp bội.