Editor: May
Đợi đến khi Tĩnh Tri nghe được tin tức này chạy tới bệnh viện, đã là buổi sáng hôm sau. Bình Bình vừa được đẩy ra từ trong phòng giải phẫu, toàn thân cô ấy đều quấn đầy băng vải, không có một chỗ hoàn hảo. An Thành ngồi ở trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, cả người không nhúc nhích như là mất hồn, chỉ vào lúc Bình Bình được đẩy ra, anh mới như là bỗng nhiên sống lại, lảo đảo chạy vội qua...
Tĩnh Tri lập tức không chống đỡ nổi, chỉ cảm thấy không có chút sức đi lên, trước mặt bỗng tối sầm, cả người liền ngã xuống đất. May mà người hầu bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ cô ngồi xuống trên ghế dài, cô mới ngồi xuống, nước mắt liền tuôn rơi, chỉ cảm thấy cả người giống như không ngừng rơi xuống trong vực sâu, toàn thân cũng không có một chút khí lực...
May là bởi vì tối hôm đó mưa to, khiến đất mềm đi, Bình Bình nhảy xuống từ lầu ba, may mắn giữ được một mạng, chỉ là thương tổn đến thần kinh, từ hông trở xuống mất đi cảm giác. Bác sĩ nói, nếu như may mắn, cô ấy nằm ba năm, năm năm là lại có thể chậm rãi hồi phục, nhưng cũng có thể là cả đời đều sẽ nằm ở trên giường...
Tĩnh Tri nhờ sự giúp đỡ của Hà Dĩ Kiệt, đưa Bình Bình đi nước Mỹ chữa bệnh. Mà lúc này, cách ngày Mạnh Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, đã tròn nửa tháng.
Trong lòng Tĩnh Tri biết rõ ràng là ai làm tất cả chuyện này, trong lòng An Thành cũng biết rõ ràng hết thảy chuyện này, nhưng mà cảnh sát luôn mặc kệ lời nói từ một phía, muốn chính là chứng cứ rõ ràng. Bọn họ hoàn toàn không hề có một chút năng lực lên án Mạnh Thiệu Tiệm, mà đáng sợ hơn chính là, thuộc hạ mà Mạnh Thiệu Tiệm an bài đến tiệm S lúc trước lại chủ động đi tới cục cảnh sát tự thú, thậm chí trên thư tự thú lại kéo An Thành xuống nước, hung hăng cắn ngược lại một miếng.
An Thành thành kẻ chủ mưu phía sau, chủ mưu chuẩn bị tất cả, mà Mạnh Thiệu Tiệm lại quăng sạch sẽ rất cả trách nhiệm.
Bình Bình còn chưa xuất viện, An Thành liền bị cảnh sát mang đi từ bệnh viện.
Từ đầu chí cuối, Tĩnh Tri đều không có liếc nhìn anh ta một cái. Cô hận anh ta, hận đến không thể ăn thịt uống máu, nhưng cũng đau lòng cho Bình Bình. Vào đêm kia cô ấy tung người nhảy xuống, là bởi vì áy náy với cô, là bởi vì không mặt mũi nào đối mặt với cô, càng là bởi vì đáy lòng cô ấy tuyệt vọng nồng đậm. Người đàn ông cô ấy yêu thương sâu sắc, biến thành một sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, thậm chí còn làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, đổi lại là cô, cũng hoàn toàn không thể thừa nhận.
Hai người đàn ông quan trọng mà cô quan tâm nhất trong đời đều chết vì anh ta, ngay cả Bình Bình cũng dùng phương thức trả thù quyết tuyệt như vậy, Tĩnh Tri càng không có biện pháp tha thứ cho anh ta. Lúc An Thành bị mang đi, cô không có liếc nhìn anh ta một cái, lại chỉ nói một câu: “Nếu như anh còn có một chút lương tâm, thì đừng sống tạm bợ nữa. Anh sống, Thiệu Đình và Thiệu Hiên ở trên thiên đường sẽ không an tâm, anh sống, kiếp này của Bình Bình cũng không có cách nào giải thoát.”
Không phải lòng dạ cô ác độc, không phải cô ác độc, cô cũng đã từng vô cùng thiện lương, thế nhưng cuộc sống và số phận hồi báo cho cô cái gì?
Nếu pháp luật không có cách nào giúp cô chế tài hung thủ giết người kia, như vậy, được thôi, cô không ngại để một cô gái yếu đuối như cô, thay người yêu và người mình yêu thương nhất, giơ kiếm báo thù sắc bén lên.
Cô sẽ không bỏ qua cho anh ta, cô sống một ngày, liền sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Cô cũng muốn anh ta nếm thử, nếm thử tư vị thân bại danh liệt này, nếm thử tư vị muốn sống không được này!
Trời lại mưa.
Giống như từ sau khi anh rời khỏi, mưa thành phố Lạc liền chưa từng dừng quá, bụng của cô càng lúc càng lớn. Lúc anh rời đi, Tiểu Khả là bảy tháng, mà bây giờ, trôi qua tròn một tháng, Tiểu Khả đang từ từ lớn lên, sau đó sẽ không dùng thời gian quá lâu, con bé sẽ đi tới thế giới này. Chỉ là không biết, đợi ngày con bé sinh ra, có thể có kỳ tích phủ xuống, khiến cha của nó nhìn thấy nó ra đời không?
Trên người cô sớm đã phủ áo khoác ngoài thật dày, trên đầu gối còn đắp một cái chăn, cứ ngồi ở trước cửa sổ như vậy, nhìn trời âm u ngoài cửa sổ.
Cảnh sát nói, thời tiết xấu như vậy, đừng nói anh ngâm ở trong sông bảy ngày, dù bây giờ là một kiện tướng bơi lội rơi ở trong nước, cũng không nhất định có thể bơi trở về.
Cảnh sát nói, không nên đợi thêm nữa, trừ phi có thần tiên phù hộ, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không, anh tuyệt đối không thể trở về.
Tất cả mọi người khuyên cô, tiếp tục chống đỡ vì đứa nhỏ, sống sót, chính là hồi báo tốt nhất với anh.
Tất cả mọi người an ủi cô, cô còn trẻ, còn có đứa nhỏ, đường còn dài.
Mọi người nhìn cô, đều là dùng loại ánh mắt đồng tình và thở dài. Mọi người nhìn cô, đều mang theo thương hại nồng đậm. Có đôi khi, Tĩnh Tri nghĩ đến, tới hôm nay, rốt cuộc là ai đúng ai sai?