Nhưng mà, ông ta vẫn muốn làm mắt ý nghĩ muốn điều tra tiếp của Kiều Mộ Trạch.
“Mộ Trạch, nghe lời của ba con đi.” Kiều phu nhân nhìn thấy chồng thực sự tức giận, bà bèn nháy mắt với con trai.
Kiều Mộ Trạch cầm chìa khóa xe ở trên bàn đứng dậy, nói với mẹ: “Mẹ, con nhớ ra công ty còn có việc, không ăn cơm ở nhà nữa.”
“Áy! Con… Mộ Trạch, quay lại.” Kiều phu nhân muốn đuổi theo.
Kiều Huy Dương lập tức đưa tay ngăn cản bà: “Chị dâu, để em đi khuyên cháu nó vậy.”
Ba Kiều thở dài một hơi, ông cũng thật không ngờ con trai mình lại có chấp với chuyện này như vậy.
Kiều Huy Dương đuổi kịp Kiều Mộ Trạch, vào lúc Kiều Mộ Trạch chuẩn bị mở cửa xe ra, thì bị ông ta gọi lại.
“Mộ Trạch, chờ một chút.” Kiều Huy Dương nhanh chân bước đến.
“Chú có chuyện gì không?” Trong ánh mắt của Kiều Mộ Trạch hiện lên một chút xa cách.
“Mộ Trạch, ba cháu không cho cháu điều ra chuyện của Trang Nghiêm Minh năm đó, cũng là có nỗi khổ tâm của mình, tại sao cháu lại cứ làm trái lời của ba cháu chứ?” Vẻ mặt Kiều Huy Dương tận tình nói.
ì Lông mày của Kiều Mộ Trạch nhăn lại: “Nỗi khổ gì?”
“Cháu cũng biết đấy năm trước là năm khủng hoảng kinh tế, ngành khách sạn cũng vô cùng khó khăn, năm đó là ba cháu khó khăn lắm mới chống cự được, cháu phải hiểu nỗi khổ năm đó của ba cháu.”
Sắc mặt Kiều Mộ Trạch có chút thay đổi: “Chú muốn nói điều gì với cháu?”
Kiều Huy Dương cũng rất hiểu đứa cháu này của mình, đứa cháu này không hề thân thiết với ông ta, mà lại, cũng thường thường không tôn trọng người trưởng bối là ông ta này.
Ông ta đành phải vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Chú cảm thấy cháu không cần thiết phải điều tra lại vụ án của Nghiêm Thế Minh, đừng để đến lúc đó, điều tra đến trên người nhà của mình, thì cháu hối hận cũng không kịp.”
Con ngươi màu đen của Kiều Mộ Trạch co rụt lại, ân ý trong lời nói của Kiều Huy Dương, với cả, dường như đang trực tiếp ám chỉ chuyện của Nghiêm Thế Minh năm đó có liên quan đến ba.
Kiều Huy Dương tiếp tục ám hiệu thêm một câu: “Mộ Trạch, chú biết cháu có năng lực mạnh hơn chú và ba cháu nhiều, khách sạn của gia tộc chúng ta ở trong tay cháu, lợi nhuận của mỗi năm đều vô cùng khả quan, nhưng mà, có thể có được huy hoàng như bây giờ, cũng không thể thiếu được sự nỗ lực năm đó của ba cháu, ví dụ, vào lúc khó khăn nhát, lúc mà tiền thuế vụ của công ty quá nặng, chúng ta còn phải nghĩ cách nào hợp lý để trốn thuế nữa.”
Nói xong, Kiều Huy Dương biết, lấy sự thông minh của Kiều Mộ Trạch, ông ta nói đến đây, đã vô cùng rõ ràng rồi.
Thân hình cao lớn của Kiều Mộ Trạch vào lúc Kiều Huy Dương quay người, có một sự rung động rất nhỏ, anh vịn cửa xe thể thao, khóe miệng hơi thở gấp.
Chẳng lẽ, bản án của Trang Nghiêm Minh, có liên quan đến khoảng thời gian khủng hoảng vào năm trước, chuyện công ty trốn thuế hay sao?
Vừa rồi Kiều Huy Dương trên miệng nói tránh thuế một cách hợp lý, vậy chắc chắn là cách không hợp lý, lẽ nào cái chết của Trang Nghiêm Minh có liên quan đến chuyện này?
Nếu thật sự như vậy, vậy ba anh có liên lụy vào trong đó hay không, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm trọng của ba anh vừa nấy, mạng mẽ ngăn cản anh tiếp tục điều tra, rõ ràng là đang cảnh cáo anh.
Kiều Huy Dương đi vài chục bước, ông ta quay đầu nhìn về đứa cháu đang đứng ở đằng sau, khóe miệng của ông ta nhếch lên một nụ cười lạnh, gừng vẫn là càng già càng cay, ông ta tuỳ tiện nói mấy câu, liền đem cái chết của Trang Nghiêm Minh năm đó, kéo đến trên thân của anh trai ông ta.
Kiều Mộ Trạch dám tiếp tục tra hay sao?
Một người là ba anh, một người là Trang Noãn Noãn chỉ là bèo nước tương phùng, một người phụ nữ còn không được tính là quan trọng, anh sẽ lựa chọn ra sao?
Kiều Mộ Trạch mở cửa xe ngồi vào trong, trong đầu của anh, có rất nhiều chuyện rối rắm vào với nhau, giống như một sợi dây nhìn không thấy, đem tất cả mọi thứ buộc loạn lại với nhau.
Thế nhưng là, trong lòng của anh, anh tin tưởng ba tuyệt đối không phải là người như vậy, nhưng biểu hiện vừa rồi của anh, vì sao lại kiên quyết ngăn cản anh điều tra như vậy?
Trong đầu Kiều Mộ Trạch, xuất hiện đôi mắt mong đợi của Trang Noãn Noãn, anh cắn răng, đạp chân ga, lao ra cửa lớn của biệt thự.
Trang Noãn Noãn ngồi trong phòng khách, nhận được điện thoại của Dương Lệ, cô ấy đã đem bữa tối của cô đến.
“Cám ơn cô, trợ lý Dương, thật sự là làm phiền cô rồi.” Lúc Trang Noãn Noãn nhận cơm, vô cùng cảm kích.
Dương Lệ nở nụ cười: “Không cần khách khí, cô là bạn gái của Kiều tổng, cũng chính là Kiều phu nhân tương lai, đây là điều mà tôi nên làm.”