Chương
Cô cẩn thận sấy khô tóc, ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận chăm sóc da.
Tô Lam rất nghèo, không mua nổi đồ dưỡng da đắt tiền, vì thế đồ dưỡng da của cô chẳng qua chỉ là xịt khoáng và giữ ẩm, đều là hãng nhỏ nội địa không đáng tiền.
Chẳng qua, hãng nhỏ nội địa mặc dù giá rẻ, nhưng cô lại rất thích, có mùi hoa oải hương nhàn nhạt, cũng không ngấy.
Nhìn bản thân trong gương, Tô Lam mỉm cười.
Hoa ghen thua sắc, tuyết hờn kém xinh.
Chính là dáng vẻ của cô bây giờ.
Triệu Ni Ni gõ cửa, đi vào, thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm, trên bàn trang điểm còn đang bày đồ dưỡng da.
“Hồ ly tinh”
Cô ta không nhịn được lẩm bẩm một câu.
“Cô có chuyện gì sao?”
Sau khi ra viện, Tô Lam biết cô ta lừa mình, đối xử với cô ta càng không thoải mái.
“Uống cái này đi!” Triệu Ni Ni đặt một bát canh trước mặt cô.
Tô Lam nhìn bát canh, không biết cô ta bày trò gì.
“Bảo cô uống thì cô uống đi, còn sợ tôi hạ độc giết cô sao?” Triệu Ni Ni nói đến đây, nghĩ tới gì đó, đột nhiên xòe tay ra: “Tiên thưởng cô hứa cho tôi đâu? Hai nghìn!”
Thời buổi này sao lắm người mặt dày thế?
Rõ ràng chuyện cô được đưa vào bệnh viện không có chút quan hệ nào với cô ta, vậy mà cô ta còn dám dày mặt đòi cô tiền thưởng? ƒ “Này, có cho không? Nói lời phải giữ lấy lời có phải không?” Triệu Ni Ni thấy Tô Lam không nói gì, cuống đến mức trợn trừng mắt.
Tô Lam hừ lạnh một tiếng: “Không cho, không có!”
“Cô nói lời mà không giữ lời” Triệu Ni Ni chống eo, dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống Tô Lam.
“Không giữ lời thì làm sao?” Tô Lam cầm lược trên bàn trang điểm, chải đầu.
“Tôi đi mách ông chủ!”
Vừa nghe vậy, Tô Lam càng thấy buồn cười: “Được thôi, vậy cô đi đi”
“Cô..” Đương nhiên Triệu Ni Ni không dám đi nói với Quan Triều Viễn, cô ta chỉ dọa Tô Lam mà thôi, không ngờ Tô Lam lại không mắc bẫy!
Từ lúc nào cô ta đã trở nên lợi hại như này? Vậy mà lại không mắc bẫy của mình?
Triệu Ni Ni liền bình tĩnh, lạnh lùng cười: “Nhìn dáng vẻ lắng lơ của cô xem! Nửa đêm rồi còn tắm rửa, chăm sóc da, còn không phải chuẩn bị dụ dỗ ông chủ lên giường!”
Tô Lam không hề tức giận!
Đúng thì sao? Anh ta là chồng tôi, chúng tôi có giấy chứng nhận rồi: “Gô..” Triệu Ni Ni tức đến không nói thành lời, lập tức xoay người rời đi.
Hừ!!
Cô chờ đấy cho tôi, Tô Lam!
Tô Lam lặng lẽ thở phào một hơi, tại sao con nhóc nhà quê này lại lợi hại thế chứ?
Cô chuẩn bị xong, tự mình lên giường trước, biết chồng mình về nhà, cô cố gắng lấy quyển sách đọc, chờ anh ta.
Nhưng ai biết được, chờ không được, vẫn chờ không được.