Chương
Tô Lam ngáp một cái, thật sự buồn ngủ rồi, hơn nữa mai còn phải vấn đáp nữa, đúng chín giờ sáng mai.
Nghĩ vậy, Tô Lam liền chuẩn bị đi ngủ.
Cô tắt đèn, nằm trên giường mơ màng muốn ngủ.
Có lẽ vì đã chuẩn bị chờ người đàn ông kia, Tô Lam có chút không ngủ được…
Trằn trọc không ngủ được.
Ngay khi cô xoay người, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa, một bóng đen lập tức lách cửa mà vào. Tô Lam liền căng thẳng nám chặt chăn.
Anh đến rồi.
Quan Triều Viễn đã sai Triệu Ni Ni sập cầu dao, cả tòa biệt thự tối om.
‘Vốn anh cho rằng Tô Lam đã ngủ rồi, ra sức chờ tới muộn như này mới tới, vì thế anh cứ như thường ngày, vừa tới liền tốc chăn của Tô Lam lên.
Đôi môi nóng ẩm và thân người cùng lúc đè xuống.
Ngay khi đôi môi anh chạm vào môi Tô Lam, đột nhiên cô đáp lại nụ hôn của anh!
Điều này khiến Quan Triều Viễn cực kì kinh ngạc!
Khác với vẻ làm thinh lúc cô tỉnh táo trước kia, khác với bản năng cơ thể khi cô ngủ mê trước kia.
Cô chủ động!
Anh có thể cảm thấy cơ thể cô khẽ run, nụ hôn cũng hơi vụng về, nhưng anh có thể cảm nhận được cô đang tỉnh táo!
Cực kì tỉnh táo!
Cực kì chủ động!
Năng lượng cả người Quan Triều Viễn bỗng chốc bị kích thích đến đỉnh điểm!
Lần đầu tiên!
Đây là lần đầu tiên!
Nói đến cùng, người đàn ông nào thích cưỡng ép chứ?
Chuyện nam nữ quan hệ này, phải là đôi bên cùng phối hợp mới thú vị.
Thật ra, từ lần trước nhập viện, Tô Lam đã nghĩ tới chuyện này.
Biết rằng chồng mình không phải loại người máu lạnh vô tình, coi mình là búp bê tình dục, cô cảm thấy phải sửa chữa mối quan hệ này.
Quan Triều Viễn dùng nụ hôn thuận nước đẩy thuyền, cạy mở bờ môi Tô Lam, nhanh chóng công thành cướp đất.
Không biết vì sao, trước kia anh luôn thích nhanh chóng vào chủ đề chính, mà giờ đây anh lại trầm mê vào nụ hôn này, không thể thoát ra.
Tô Lam chỉ cảm thấy cả người cực kì khô nóng, cả cơ thể tê dại, giống như có dòng điện chạy dọc qua mỗi tế bào trên cơ thể.
Tê dại, ngưa ngứa.
Cô có thể cảm nhận được làn da của mình nổi lên từng †âng mụn.
Đêm nay định sẵn là một đêm kiều diễm đẹp đẽ.