Chương
Tô Lam thầm thở dài một hơi, không hổ là Từ Tinh Như, chỉ một dòng weibo liền có thể nhìn ra “gian tình” giữa bọn họ!
“À… Cái đó, em và..”
“Lam, tôi là người quản lý của cô, cần nắm rõ tất cả tình hình của cô trong lòng bàn tay”
Quản lý và nghệ sĩ phải tin tưởng lẫn nhau.
Nghệ sĩ mà Từ Tinh Như dẫn dắt cuối cùng kia, vì có chuyện giấu giếm cô ấy, vì thế khi tin đồn nổ ra, Từ Tinh Như không thể cứu vấn được.
Từ đó, Từ Tinh Như ghét nhất là nghệ sĩ dưới trướng mình giấu cô ấy chuyện gì.
“Em và Mục Nhiễm Tranh là bạn đại học, lúc còn đi học, quan hệ không tồi, rất thân”
Tô Lam chỉ đành trả lời thành thật.
“Lần trước lúc tuyên truyền ‘Yên hồng thiên hạ, không phải Mục Nhiễm Tranh đến đó là vì cô chứ?”
Hôm đó Từ Tinh Như thấy được chuyện có chút kỳ lạ, trước giờ cô ấy chưa từng nghe nói Tiêu Mạch Nhiên và Mục Nhiễm Tranh có quan hệ gần gũi gì.
“Vâng”
“May là cô không đứng ra, làm rất tốt”
Từ Tinh Như rất hài lòng với lựa chọn của Tô Lam.
Diễn viên vừa ra mắt chỉ mong sao có thể bám được vài ngôi sao lớn, coi như đi đường tất.
“Chị yên tâm đi, chị Tinh Như, em sẽ duy trì khoảng cách với anh ấy, em cũng nói với anh ấy quan hệ của bọn em chỉ có thể giấu kín rồi”
“Tốt, phải nhớ rằng thế giới này trước giờ không hề có đường tắt, tôi tin cô biết chừng mực, không có chuyện gì nữa, tôi cúp đây.”
Ngắt máy, Tô Lam liền rời giường, bát đầu một ngày quay mới.
Cảnh quay của Tiêu Mạch Nhiên hôm nay khá nhiều, cô †a là nữ chính, cơ bản phải quay từ lúc mới mười lăm mười sáu tuổi.
Vốn Tô Lam có thể ở khách sạn nghỉ ngơi, nhưng cô muốn đến xem Tiêu Mạch Nhiên quay.
Không thể không thừa nhận, Tiêu Mạch Nhiên không hổ danh là Ảnh hậu.
Cô ấy năm nay hai sáu tuổi, diễn cô bé mười lăm mười sáu tuổi chưa hiểu sự đời cũng thuận buồm xuôi gió.
Mỗi cảnh quay của Tiêu Mạch Nhiên cơ bản đều một lần là xong.
Quay về khách sạn, Mục Nhiễm Tranh lén lút tới phòng của Tô Lam.
Hôm nay dừng quay sớm, bằng không, anh mệt như chó, cũng không thể qua đây.
Vào phòng của Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh tự nhiên như vào phòng mình, vừa xoa bụng vừa đi về phía tủ lạnh.
“Tô Lam, đây cô có gì ăn không, đói quá, tôi nhớ mì thịt bò cô nấu quá”
Mục Nhiễm Tranh mở tủ lạnh.
Mắt liền sáng lên.
Bánh quy!
Mấy hộp liền!
Mục Nhiễm Tranh liền ôm hết đống bánh quy ra.
“Lam, cô quá thiếu nghĩa khí rồi đó, cô giấu đồ ăn, mà không biết chia sẻ với tôi một ít, đây là cô tự mình làm sao?”