Chương
Mục Nhiễm Tranh nhét hai chiếc bánh quy vào miệng.
“Ừ… Vân là công thức cũ, vẫn là mùi vị như trước!”
Trước giờ anh luôn khen không ngớt lời với tài nấu nướng của Tô Lam.
Tô Lam “vèo” một tiếng chạy tới, giảng lấy tất cả chỗ bánh quy trong tay Mục Nhiễm Tranh!
“Hắc Thổi Anh có biết xấu hổ không? Ai cho anh tùy tiện động vào đồ của tôi chứ?”
“Sao cô nhỏ nhen thế?”
Nếu không phải hôm nay Mục Nhiễm Tranh tới, cô cũng quên mất bánh quy của mình.
Cô đã chuẩn bị bánh quy từ trước và mang tới, định đến lúc thích hợp sẽ tặng đạo diễn, biên kịch, nhân viên đoàn phim…
“Cho tôi ăn!”
“Không cho!”
Mục Nhiễm Tranh duỗi tay giằng hộp bánh lại, vừa chạy vừa nhét bánh vào miệng.
“Cái đồ tham ăn nhà anh! Bỏ đi, hộp đấy cho anh!”
Tô Lam nhìn bốn hộp bánh quy được bảo vệ trong lòng, “Cô muốn tặng ai thế, làm nhiều như vậy?”
“Tặng đạo diễn một hộp, còn có nhân viên trang điểm của tôi, tôi cũng không biết anh cũng đến, cũng không biết chị Mạch Nhiên cũng đến, vì thế, người khác không tặng nữa”
Nghe thấy tên của Tiêu Mạch Nhiên, Mục Nhiễm Tranh thấy hơi nghi ngờ.
“Quan hệ của cô và Tiêu Mạch Nhiên rất tốt sao?”
“Cũng ổn, chị Mạch Nhiên là thần tượng của tôi! Người đẹp, có khí chất, đóng phim cũng hay..”
Nói tới thần tượng của mình, trong lòng Tô Lam rất vui sướng, cô rất ít khi thích ngôi sao nào, Tiêu Mạch Nhiên chính là một trong số đó.
Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh biết quan hệ của Tiêu Mạch Nhiên với chú của mình.
“Tôi nói cho cô biết, cẩn thận cô ta một chút”
“Cẩn thận cái gì?” Tô Lam cảm thấy rất kỳ lạ.
“Không có gì, vẫn nên duy trì khoảng cách với cô ta thì tốt hơn”
Làm ơn, đó là tình địch của cô đó!
Cái đồ ngốc nghếch Tô Lam!
Tô Lam lườm Mục Nhiễm Tranh: “Là vì quan hệ của chị ấy với chú anh sao? Chị Mạch Nhiên và chú của anh, căn bản đúng là bông hoa nhài cám bãi phân trâu có được không?”
Mục Nhiễm Tranh trợn mát há miệng.
Cô mới là bông hoa nhài kia đấy!
“Được rồi, lấy bánh quy của anh rồi còn không mau cút đi!” Tô Lam nhấc chân giãm cho Mục Nhiễm Tranh một cái.
“Được rồi, tôi về ngủ đây, trông chờ vào cảnh hôn ngày mai nha!”
Mục Nhiễm Tranh nhân cơ hội Tô Lam không để ý, lại cướp của cô một hộp bánh quy, dùng tốc độ sét đánh ngang tai, chạy mất tăm mất tích.
Tô Lam rất bất lực.
Bỏ đi, dù sao cũng đủ rồi.
Tranh thủ còn sớm, Tô Lam tặng đạo diễn một hộp bánh quy, còn tặng nhân viên trang điểm của mình một hộp, sau đó gõ cửa phòng Tiêu Mạch Nhiên.