Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

chương 385-390

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Đỗ Viễn đang định ra quyết định, điện thoại trong túi lại reo lên.

Là số lạ.

“Alo, xin chào”

“Tôi là Dạ Bân của Quốc tế Tinh Hoàng, đạo diễn Đỗ”

“Sếp, sếp Dạ.

Chuyện Dạ Bân đảm nhiệm vị trí CEO của Quốc tế Tinh Hoàng, trong giới không ai không biết.

“Tôi gọi để nghe ngóng xem, bên phía Quốc tế Nghệ Tân chuẩn bị đầu tư cho ông bao nhiêu tiền thế?”

Dạ Bân đã sớm biết Quốc tế Nghệ Tân nhất định sẽ đầu tư để nâng đỡ Tô Nhược Vân.

“Năm mươi triệu”

“Có năm mươi triệu thôi à, tôi đầu tư cho ông một trăm triệu, nữ chính của bộ phim điện ảnh này phải chọn Lam nhà chúng tôi, thế nào?”

Đỗ Viễn vui mừng vì chuyện không ngờ được này, vốn ông đã có ý chọn Tô Lam!

Đầu tư một trăm triệu, đủ rồi!

Vậy ông còn do dự gì nữa chứ?

“Sếp Dạ, ngài đừng đùa, ngài nói thật chứ?”

“Đương nhiên là thật, Lam nhà chúng tôi muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn diễn xuất có diễn xuất, là đối tượng Tinh Hoàng dồn lực nâng đỡ, đến khi tuyên truyền cho phim, chúng tôi cũng sẽ dốc hết sức, ông cũng biết hiện giờ Quốc tế Tinh Hoàng dưới trướng Dark Region, dựa cây to nhiều bóng mát, ngốc nghếch nhưng lắm tiền, không đúng, đẹp trai mà nhiều tiền!”

“Được được được, sếp Dạ, nếu ngài đồng ý đầu tư một trăm triệu, vậy bộ phim này lập tức chọn Tô Lam!”

“Được rồi, quyết định vậy nhé!”

Ngất điện thoại, Đỗ Viễn cực kỳ vui mừng.

Dùng diễn viên mà ông chọn, còn hời được năm mươi triệu tiền đầu tư, ai chê đoàn phim nhiều tiền chứ?

Từ Tinh Như nhận được cuộc gọi của Đỗ Viễn rất nhanh, muốn Tô Lam để trống thời gian ra.

Nhận được điện thoại, đương nhiên Từ Tinh Như báo ngay tin tốt này cho Tô Lam.

“Chị Tinh Như, nhưng còn chưa thử máy, sao lại quyết định rồi?”

“May là bên phía đạo diễn Nghiêm Kha giới thiệu em, đạo diễn Đỗ Viễn xem qua đoạn cắt, cực kỳ hài lòng, dù sao hai bộ phim đều là phim thanh xuân vườn trường, cũng không có gì đáng để thử cả”

“Thế nhưng… không phải bên phía Tô Nhược Vân đầu tư: sao?”

“Đỗ Viễn kêu gọi được nhà đầu tư khác, đừng nghĩ nhiều thế nữa, tôi đã nhận được điện thoại, chuyện này chắc là quyết định rồi, sắp tới cô nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức: để quay phim cho tốt”

“Vâng”

Nhận được vai diễn mà mình khao khát, đương nhiên Tô Lam rất vui.

Thế nhưng, có một chuyện, trước khi quay phim cô vẫn cực kỳ lo lắng, đó chính là Giản Ngọc.

Quốc tế Nghệ Tân Tô Nhược Vân một lòng chờ đợi nhận được vai diễn này, nghĩ đến chuyện gần đầy trên mạng có khá nhiều người nghỉ ngờ về diễn xuất của mình, cô ta còn lén mời giáo viên đến dạy riêng cho mình.

Kết quả lại khiến cô ta nhận được một tin tan nát cõi lòng!

Chương

Nữ chính của bộ phim điện ảnh “Ma tước niết bàn” quyết định là Tô Lam.

“Vô dụng! Không phải đã bảo các người dùng tiền đầu tư đập vào chỗ Đỗ Viễn kia sao? Chút chuyện này cũng không làm xong?”

“Chị Nhược Vân, thật sự không phải chúng tôi không muốn đập tiền đầu tư, chúng tôi đã nói với bên Đỗ Viễn rồi, đầu tư năm mươi triệu, vốn bên kia đã dao động rồi, ai ngờ thoáng cái Quốc tế Tinh Hoàng đập vào một trăm triệu!”

“Cái gì?” Tô Nhược Vân trợn mắt, Quốc tế Tinh Hoàng lại đập một trăm triệu vì Tô Lam?

Cô ta không nghe nhầm chứ?

“Vậy các người đập tiếp vào! Vượt qua một trăm triệu không phải là được rồi sao?”

Người phụ trách cũng cực kỳ khó xử.

“Chị Nhược Vân, kinh phí của công ty chị cũng biết đấy, hiện giờ Quốc tế Nghệ Tân của chúng ta nhiều người, cũng đang vào thế đi lên, có quá nhiều chỗ cần dùng đến tiền, đây cũng là vì chị muốn quay phim điện ảnh, bằng không, công ty chúng ta tuyệt đối sẽ không đầu tư năm mươi triệu vào cái phim điện ảnh đề tài thanh xuân này, đừng nói là năm mươi triệu, cho dù mười triệu cũng sẽ không bỏ rail”

Đây cũng chính là vì Tô Nhược Vân, bằng không người phụ trách căn bản sẽ không để ý đến chuyện này.

Tô Nhược Vân không nói được lời nào nữa.

Cô ta cũng là một thành viên của Quốc tế Nghệ Tân, cô †a cũng là vị hôn thê của Mộ Dung Dịch, cô ta cân nhắc vấn đề cũng cần cân nhắc nhiều mặt.

Bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân này hiển nhiên không thu lại vốn được.

Năm mươi triệu đã là tiền vốn nhiều nhất mà công ty có thể bỏ ra cho cô ta.

Thế nhưng, lẽ nào cứ để như vậy?

Tô Lam, chị và anh Dịch lén lút với nhau,tôi còn chưa tìm chị tính sổ, hiện giờ, chị lại cướp vai diễn của tôi nếu chị đã rắp tâm đối địch với tôi, vậy thì xin lỗi!

Khu Rainbow Mấy ngày nay, Tô Lam ngủ sớm dậy sớm, khi không có việc gì liền chạy bộ quanh khu nhà, rèn luyện sức khỏe, hoặc là tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Tất cả mọi thứ đều là vì chuẩn bị cho bộ phim.

Chiều nay, cô đang nghỉ trưa, điện thoại bỗng reo lên.

“Em yêu, không làm phiền em ngủ trưa chứ? Không phải em muốn gặp anh sao? mười giờ tối nay, công trường khu Thiên Thủy, chờ em”

Chương

Tô Lam thấy tin nhắn cũng giật mình.

Đến chuyện cô ngủ trưa mà anh cũng biết!

Rốt cuộc người đàn ông này ở chỗ nào chứ?

Xem ra chuyện này, cô không đi không được, nhất định phải cắt đứt với Giản Ngọc.

Thế nhưng, địa điểm người đàn ông này hẹn cũng quá kỳ lạ.

Công trường khu Thiên Thủy?

Nhưng nếu Tô Lam đã quyết định đi, cho dù là khu nghĩa địa, có lẽ cô cũng sẽ đến.

Thế nhưng, mười giờ tối, cô lấy lý do gì để nói với Quan Triều Viễn để đi ra ngoài đây?

Dark Region Từ khi đọc được tin nhắn qua lại giữa Tô Lam và Giản Ngọc, Quan Triều Viễn liền cài thông báo tin nhắn, một khi Tô Lam nhận được điện thoại hay tin nhắn điện thoại, bên phía anh sẽ đồng thời nhận được thông báo.

Quan Triều Viễn nghe được tiếng thông báo, lập tức cảm điện thoại lên.

“Em yêu, không làm phiền em ngủ trưa chứ? Không phải em muốn gặp anh sao? mười giờ tối nay, công trường khu Thiên Thủy, chờ em”

Cuối cùng cũng gặp mặt rồi!

Nửa đêm canh ba, còn hẹn ở nơi như này, cô nam quả nữ, có thể làm ra chuyện gì chứ?

Quan Triều Viễn tức giận nhìn chằm chằm điện thoại, dường như hận không thể nhìn thủng một lỗ trên điện thoại.

Anh nhiều lần nhắc nhở Tô Lam, đừng phản bội anh.

Tô Lam cũng từng hứa với anh, tuyệt đối không phản bội.

Cô sẽ đi sao?

Khoảng một tiếng sau, Quan Triều Viễn gửi tin nhắn ‘wechat cho Tô Lam.

“Tối nay tôi có cuộc họp tối, chắc là mười một giờ sẽ kết thúc, nếu muộn quá, tôi không về nhà ngủ nữa”

Tô Lam nhận được tin nhắn, phấn khích vô cùng!

Cô đang băn khoăn không biết tìm lý do nào để ra ngoài, vốn còn định khớp lời với Tô Kiêm Mặc, cô lấy lý do đi thăm Tô Kiêm Mặc, nhưng lại sợ Tô Kiêm Mặc bị kéo vào chuyện này.

Giờ thì hay rồi, Quan Triều Viễn họp đến mười một giờ, quay về còn cần một khoảng thời gian, cô và Giản Ngọc nói rõ ràng, vừa khéo có thể về kịp.

“Ừ, tôi biết rồi, đừng mệt quá”

Tô Lam trả lời tin nhắn.

Nhìn trên màn hình, sự quan tâm giả dối của Tô Lam kia, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy cực kì châm biếm.

Anh cố ý nói như vậy, anh muốn xem xem Tô Lam có lén lút giấu anh đi tìm người đàn ông khác không!

Chín giờ tối.

Tô Lam thay một bộ quần áo thoải mái, cô lén lút trốn người giúp việc, đi ra ngoài.

May là giờ này, người giúp việc đều không còn chuyện gì nữa, hiện giờ ai cũng đều đã về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Ở nơi khác.

Doãn Cẩn báo cáo lại với Quan Triều Viễn.

“Chủ tịch Quan, phu nhân ra ngoài rồi, tự mình bắt xe đi”

Chương

Quan Triều Viễn nắm chặt tay thành quyền.

Rất tốt, Tô Lam, thật sự cô rất giỏi! Cô dám thật!

“Theo sát cho tôi, cậu điều xe, tôi cũng qua đó”

“Vâng, chủ tịch Quan” Doãn Cẩn chỉ có thể nghe lệnh, cho dù anh rất muốn khuyên Quan Triều Viễn, đừng dùng cách như này, như vậy sẽ làm tổn thương đến tình cảm giữa hai người.

Nhưng nhìn khuôn mặt sắp bừng lửa giận của Quan Triều Viễn, anh không dám nói gì cả.

Công trường khu Thiên Thủy.

Vì đã rất muộn, công trường cũng đã nghỉ từ sớm, nơi đây rất yên tĩnh.

Lái xe taxi không hề muốn đến nơi này nên đã sớm thả Tô Lam ở bên đường.

Tô Lam lấy hết dũng khí đi thẳng vào.

“Anh Ngọc, anh Ngọc… Anh có đó không?”

Tô Lam nhìn xung quanh, tối om như mực, không nhìn rõ gì cả.

Một cô gái như cô đương nhiên là sợ hãi.

Không ai trả lời, cô liền rút điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Giản Ngọc.

Bỗng nhiên, dường như có một trận gió thổi qua, cô lại ngước mắt nhìn, Giản Ngọc đã xuất hiện trước mặt cô.

“Chào em yêu”

Vẫn là áo khoác ngoài hiên ngang như trước.

Giản Ngọc cầm một bó hoa hồng màu lục, cúi người cực kỳ ga lăng, đưa hoa hồng cho Tô Lam.

Tô Lam chỉ đành nhận hoa.

“Anh Ngọc, hôm nay em đến tìm anh, là vì…”

“Suyt..” Giản Ngọc đặt ngón tay lên giữa môi, ra hiệu Tô Lam đừng nói tiếp.

“Em yêu, em bị người khác bám đuôi mà cũng không biết sao?”

“Bám đuôi?”

Nói đến bám đuôi, Tô Lam lập tức trở nên căng thẳng.

Giản Ngọc lấy điện thoại gọi đi, điện thoại của Tô Lam reo lên. “Anh gọi điện thoại cho em làm gì?”

“Nghe máy”

Tô Lam cảm thấy kỳ lạ, hai người đứng đối diện, sao còn cần gọi điện thoại chứ?

Nhưng cô vẫn nghe máy.

“Được rồi, bám đuôi lâu như thế, không mệt sao? Ra đây đị”

Tô Lam càng cảm thấy kỳ lạ, Giản Ngọc đang nói chuyện với ai chứ?

Ngay khi Tô Lam đầu óc mù mờ, xung quanh bỗng có tiếng động.

Vài chiếc xe cùng khởi động, lái về phía bên này.

Tiếng động cơ xe hơi rầm rầm thể hiện rõ ràng tính năng tốt của chúng.

Ở nơi vắng vẻ như này, âm thanh kia cực kỳ lớn.

Chương

Tô Lam nhìn về phía phát ra âm thanh-kia. Giản Ngọc vân không có chút vẻ sợ hãi nào,ngược lại trên mặt luôn mang ý cười.

“Anh Ngọc, đây là có chuyện gi thế?”

Tô Lam không hề nghĩ rằng. người ở đây sẽ là Quan Triều Viễn, dù sao lúc chiều Quan Triều Viễn nói với cô, tối nay anh phải họp, sẽ về rất muộn, cô không hề nghi ngờ gì.

“Có chuyện gì, đương nhiên phải hỏi người đàn ông trên giấy đăng ký kết hôn của em rồi”

“Anh nói Quan Triều Viễn sao?”

Tô Lam lắc đầu: “Không thể nào, tối nay anh ấy phải họp, nói là có khả năng tối không về.”

Giản Ngọc cười lắc đầu: “Em yêu, em thật sự vẫn rất ngây thơ đáng yêu”

Đang nói, xe đã tiến gần sát bọn họ.

Người trong xe oai nghiêm đi xuống, một dáng người cường tráng.

Có người mở cửa chiếc xe đi đầu tiên, một dáng người cao gầy đi xuống.

Nếu không phải là chiếc khuyên tai đá sapphire màu lam sáng lấp lánh bên tai trái của anh, Tô Lam căn bản không nhận ra người này chính là Quan Triều Viễn.

Thật sự là anh!

Tô Lam không dám tin, nhìn người đàn ông trước mặt, anh nói họp cái gì đều là giả dối!

Theo dõi cô mới là sự thật!

Dường như Tô Lam chịu đựng sự trêu đùa gì cực to lớn!

Đôi mắt màu lam của Quan Triều Viễn sâu không thấy đáy, anh nhìn Tô Lam và Giản Ngọc đứng cạnh nhau, mày liền nhíu chặt lại.

“Tô Lam, qua đây cho tôi”

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên trong không gian hoang vắng này, giống như âm thanh phát ra từ địa ngục.

Anh như này, cực kỳ đáng sợ.

“Anh theo dõi tôi?” Tô Lam tiến về phía trước một bước, không hề đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn theo lời của anh.

Giản Ngọc lại duỗi tay khoác lên vai Tô Lam.

Giọng nói yếu ớt truyền tới tai cô.

“Em yêu, nếu anh đoán không nhầm, nhất định điện thoại của em bị người khác cài vào hệ thống theo dõi, tất cả đối thoại của anh và em đều bị người nào đó thấy rõ rành rành”

“Thật vậy sao?” Tô Lam trừng mắt tức giận.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Quan Triều Viễn gầm lên, không để ý đến Tô Lam.

Giản Ngọc nhún vai, hai tay duỗi ra, trực tiếp kéo Tô Lam ôm vào trong lòng.

“Nếu tôi không làm thế thì sao?”

Tô Lam bị sức mạnh bất chợt kéo vào trong lồng ngực săn chắc của Giản Ngọc, cô nhìn Giản Ngọc ở phía sau, lập tức hất tay anh ta ra.

“Đừng như vậy, anh Ngọc!”

Nên thế nào, không nên thế nào, Tô Lam vẫn hiểu rất rõ.

Giản Ngọc thấy Tô Lam vùng vấy liền buông tay ra.

Chương

“Được, em yêu”

Dáng vẻ nghe theo Tô Lam.

“Anh có tin anh còn gọi thêm cái cách xưng hô buồn nôn kia thêm một lần nữa, tôi sẽ biến ngày này năm sau thành ngày giỗ của anh không?” Quan Triều Viễn nghiến chặt răng, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.

Người đàn ông này vẫn không biết giữ ý chút nào trước.

mặt anh như trước, liều lĩnh quá rồi!

Mở miệng là một câu em yêu, anh và Tô Lam còn chưa từng xưng hô thân mật như vậy bao giờ.

Giản Ngọc cười xán lạn.

“Anh hao tâm tốn sức dẫn tôi đến đây, không phải là hy vọng tôi sửa cách xưng hô thôi chứ?”

Ánh mắt của Giản Ngọc dừng trên người Tô Lam: “Em yêu, em có biết không? Người hôm nay hẹn em không phải là anh, mà là anh ta”

Tô Lam quay đầu nhìn Giản Ngọc, hai người đàn ông này kẻ tung người hứng, rốt cuộc là đang làm cái gì thế?

“Vừa rồi có phải tôi nói nếu anh còn gọi cách gọi buồn nôn kia một lần nữa, tôi sẽ biến ngày này năm sau thành ngày giỗ của anh không?”

Giản Ngọc nghiêng đầu.

“Hả? Vậy sao? Tôi không nghe thấy, hay là anh nói thêm lần nữa?”

Vẫn là thái độ bỡn cợt của anh ta, khiến Quan Triều Viễn đẩy đến bến bờ bùng nổ tức giận!

Tay của Quan Triều Viễn từ từ giơ lên.

“Anh có muốn ngày này năm sau thành ngày giỗ của anh không?” Quan Triều Viễn nghiến chặt răng, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.

Người đàn ông này vẫn không biết giữ ý chút nào trước mặt anh như trước, liều lĩnh quá rồi!

Mở miệng là một câu em yêu, anh và Tô Lam còn chưa từng xưng hô thân mật như vậy bao giờ.

Giản Ngọc cười xán lạn.

“Anh hao tâm tốn sức dẫn tôi đến đây, không phải là hy vọng tôi sửa cách xưng hô thôi chứ?”

Ánh mắt của Giản Ngọc dừng trên người Tô Lam: “Em yêu, em có biết không? Người hôm nay hẹn em không phải là anh, mà là anh ta”

Tô Lam quay đầu nhìn Giản Ngọc, hai người đàn ông này kẻ tung người hứng, rốt cuộc là đang làm cái gì thế?

“Vừa rồi có phải tôi nói nếu anh còn gọi cách gọi buồn nôn kia một lần nữa, tôi sẽ biến ngày này năm sau thành ngày giỗ của anh không?”

Giản Ngọc nghiêng đầu.

“Hả? Vậy sao? Tôi không nghe thấy, hay là anh nói thêm lần nữa?”

Vẫn là thái độ bỡn cợt của anh ta, khiến Quan Triều Viễn đẩy đến bến bờ bùng nổ tức giận!

Tay của Quan Triều Viễn từ từ giơ lên.

Tô Lam trợn trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn.

“Không được!” Cô lập tức đứng ra: “Đừng như vậy! Tôi về nhà với anh!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio