Chương 4658 Nghe Mộ Mãn Loan an ủi, Mộ Nhất Vi mới nghẹn ngào ngẩng đầu: “Thật ạ?” “Ừ, đương nhiên là thật!” Mộ Mân Loan hôn lên má Mộ Nhất Vi, muốn trấn an cảm xúc của cô bé. Nhưng lời nói của cảnh sát dường như đã k1ch thích Bảo Anh, trừ gào khóc, con bé không nghe được bất cứ lời nói của ai. Ngay cả Tô Duy Nam muốn trấn an con bé cũng không có cách nào. Tô Duy Nam lạnh mặt nhìn cảnh sát: “Nấu tôi không đồng ý thì sao?” Cảnh sát cười bất đắc dĩ: “Cậu Tô, tôi biết thân phận của anh đặc thù, nhưng nơi này là nước Thiên Hoàng. Chỉ cần một ngày anh còn là công dân của nước Thiên Hoàng thì anh phải tuân thủ pháp luật của quốc gia này.” Tô Duy Nam cau mày. Nếu là trước kia, anh một thân một mình không có vướng bận, không để mình sẽ đối nghịch với ai. Nhưng bây giờ đã khác xưa, anh còn có một thân phận khác, đó là thủ lĩnh Mafia của nước Ý. Nếu nước Thiên Hoàng muốn đối phó với anh, chỉ cần bắt được mẹ con Mộ Mãn Loan thì chắc chăn anh sẽ phải bó tay chịu trói. Anh thua thiệt mẹ con họ thật sự rất nhiều, không thể khiến họ rơi vào nguy hiểm thêm bất cứ lầm nào nữa. “Vậy thì ít nhất các anh phải cho tôi gặp người đàn ông đó, để tôi xem anh †a có tư cách này không.” Tô Duy Nam nói vậy chứng minh anh đã nhả ra. Hai cảnh sát nhận được câu trả lời này thì hơi yên tâm. “Quả nhiên cậu Tô hiểu đạo lý. Chúng tôi đã đưa cha ruột của Bảo Anh tới đây, anh ấy đang ở ngoài khu biệt thự, tôi sẽ kêu anh ấy vào ngay.” Sau khi cảnh sát gọi điện thoại xong, ba phút sau, một người cao lớn bước vào cửa. Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh bước vào. Anh ta trông rất hung ác, cao †o vạm vỡ, nửa chiếc cổ lộ ra bên ngoài còn có thể thấy hình xăm. Một người đàn ông như vậy ngay cả người lớn nhìn thấy cũng lùi bước, huống chỉ là một đứa bé như Bảo Anh. Quả nhiên, Bảo Anh mới liếc nhìn anh ta một cái đã hoảng sợ gào khóc, khuôn mặt tím tái như thể sẽ ngất xỉu ngay sau đó. “Tôi chính là cha ruột của Bảo Anh. Mục đích của tôi là muốn đưa con bé về nước Mỹ.” Người đàn ông nói tiếng Anh lưu loát, tiến lên muốn bế Bảo Anh. Chẳng qua mọi người đều không thấy được cảm xúc yêu thương mừng rỡ trong mắt anh ta, ngược lại rất vội vã. Đúng thế, chính là vội vã. Anh ta muốn mang Bảo Anh đi ngay lập tức, hoàn toàn không suy xét tới cảm xúc của Bảo Anh. Cho dù Bảo Anh khóc lóc sắp ngất xỉu, anh ta cũng không chịu cho con bé hoãn lại, muốn ôm con bé từ trong lòng Tô Duy Nam. “Đi thôi Bảo Anh, cùng cha về nhài” Khi bàn tay của anh ta sắp chạm vào Bảo Anh, đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay anh ta. “ÁI” Người đàn ông lập tức hét lên đau đớn, quỳ xuống đất. Mộ Mãn Loan cau mày nhìn Tô Duy Nam lạnh mặt siết chặt cổ tay của người đàn ông. Tô Duy Nam đứng yên ở đó, túm cổ tay anh ta, tiếng rên la bên tai cũng không khiến anh xúc động. Anh quay sang nhìn hai cảnh sát: “Các anh có chắc người này là cha ruột của Bảo Anh không?” “Đúng vậy. Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ, không có bất cứ vấn đề gì.”