Chương 4706 Asius cũng vội mở miệng: “Mẹ Nam, là do tôi! Là tôi không khống chế nổi tình cảm của mình nên mới khiến cô ấy bị quấy nhiễu, cũng khiến bản thân mình bị người lợi dụng.” “Xin mẹ đừng hiểu lầm cô ấy, Mãn Loan là diễn viên giỏi nhất tôi từng gặp!” Vu Thắng Nam liếc mắt nhìn hai người bọn họ, giọng điệu kiên định: “Chuyện này tôi đã quyết định rồi, không cần nói nhiều.” Sau khi nói xong lời này, bà ta lạnh lùng xoay người rời đi. Mặc dù biết Vu Thắng Nam gần như đã đạt tới tình cảnh thiết diện vô tư. Nhưng chính tai nghe bà ta nói ra những lời này vẫn khiến Mộ Mẫn Loan cảm thấy hết sức khó chịu. Ban đầu, trong trại huấn luyện người mới. Mẹ Nam vấn luôn ôm thái độ chờ mong với cô ấy, còn đích thân bồi dưỡng. Tuy rằng bà ta nghiêm khắc hơn những người khác, nhưng Mộ Mẫn Loan cũng học được rất nhiều. Bởi vì Vu Thắng Nam xuất hiện, cô ấy bị ép phải rời khỏi “Thịnh Thế Đại Mộng 2. Đối với Mộ Mãn Loan, có thể nói đây là sự trừng phạt rất nặng. Chẳng qua bản thân cô ấy cũng nghĩ thoáng. Coi như cho mình được nghỉ dài hạn, ở nhà với con gái một thời gian. Cùng lúc đó, ở bên biệt thự. Quan Triều Viễn mới vừa tan tâm đã sắp xếp một công việc cho Tô Lam. “Mấy ngày nay em tìm cách chuẩn bị một việc.” Tô Lam nghiêng đầu, hơi bất mãn mà kéo cánh tay anh: “Chuyện gì vậy?” Quan Triều Viễn nhìn cô, nhưng chỉ cười cười mà không nói gì. Sau nửa giờ. Tô Lam theo Quan Nhã cùng lên hơi: “Tô Lam, ngày mai lễ cúng tế của là dòng tộc nhà họ Quan, không phải ngay cả chuyện này mà cô cũng không biết chứ?” “Người như cô sao có thể làm cháu dâu tốt nhà họ Quan được?” Quan Nhã bắt đầu khinh bỉ Tô Lam một trận. Đương nhiên Tô Lam biết ngày mai là tế tổ dòng tộc nhà họ Quan. Thế nhưng chuyện này có quan hệ gì với cô sao? “Nói như thế nào đây? Sở dĩ lần này tôi qua đây sớm cũng vì trước đây toàn bộ cúng tế của dòng tộc đều do một mình tôi chuẩn bị.” “Năm nay có cô rồi, thân là một phần tử của nhà họ Quan, đương nhiên cô cũng cần bỏ một phần sức lực.” “Chẳng qua nể tình đây là lân đầu tiên cô làm việc này, không quá quen thuộc, tôi sẽ tìm một người tới giúp đỡ côi” Quan Nhã vừa nói đến đây đã hạ cửa sổ xe xuống, hô lên với bên ngoài: “Phi Dương, lên xe đi!” Tô Lam nhìn lại, phát hiện vậy mà Hạ Phi Dương lại đi tới bên cạnh mình. Sắc mặt cô hơi đọng lại. Trong lòng đột nhiên dâng trào dự cảm xấu. Xem ra, chỉ sợ lân này Quan Nhã gọi mình cũng không có ý tốt!