Chương 4707 “Hiện tại, tôi dẫn hai người đi mua một số đồ cần dùng cho buổi cúng tế.” “Tô Lam, muốn làm con dâu tốt của nhà họ Quan thì hiện tại cô theo tôi học cho cẩn thận đi!” Sau khi bọn họ đi vào tòa nhà bách hóa. Quan Nhã gần như biến Tô Lam thành người hầu theo đuôi. Chị ta dân Hạ Phi Dương đi phía trước chịu trách nhiệm chọn đồ vật. Tô Lam lại vô cùng kịch cợm đẩy xe mua sắm, đi theo phía sau, bước tiến khó khăn. “Những thứ này, những thứ này, còn có những thứ này, lấy hết đi đi!” Quan Nhã nhẹ nhàng đảo ngón tay ngọc qua, chỉ chớp mắt trong giỏ hàng của Tô Lam đã chất thành núi nhỏ. Bọn họ đi dạo trong siêu thị tròn hai giờ. Sau đó Quan Nhã mới kéo tay Hạ Phi Dương, vừa nói vừa cười đi ra ngoài. Tô Lam lại theo phía sau, xách mấy cái túi nặng nề, một đường gian nan. Đầu cô túa đầy mồ hôi ném mấy cái †úi vào trong cóp sau xe: “Cô à, sao lại mua nhiều đồ như vậy ạ? Có phải chúng ta đã mua quá nhiều rồi không?” “Đương nhiên! Hiện tại tôi phải đi về, còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu canh, đặt hàng tế phẩm mệt chết đi được…” Bởi vì tổ huấn nhà họ Quan quy định, cúng tế tổ tông nhất định phải để hậu thế nhà họ Quan tự thân đi làm. Như vậy mới có thể bày ra sự thành kính với tổ tông. Hạ Phi Dương đang đứng bên cạnh nhìn thoáng qua Tô Lam: “Tôi nghe nói gần đầy việc quay chụp “Thịnh Thế Đại Mộng 2′ diễn ra rất thuận lợi.” “Vừa lúc cô có thể rảnh tay tới giúp cô làm việc.” Tô Lam còn chưa mở miệng, chỉ chớp mắt hai mắt Quan Nhã đã sáng lên: “Nếu không thì cô lột hết số hạt dẻ này giúp tôi trước đi, buổi sáng ngày mai tôi cân dùng đến thứ này.” Nói xong, chị ta lại cười híp mắt đặt đồ uống trong tay vào trong lòng Tô Lam: “Còn có những thứ này nữa, nhớ phải ném đi giúp tôi, cảm ơn!” Tô Lam nhìn hai túi hạt dẻ đầy tràn trong lòng, ánh mắt hết sức phức tạp. Cô không muốn để Quan Triều Viễn khó xử, cho nên mới cố gắng nhãn nhịn cô của anh như vậy. Đêm hôm ấy, Quan Triều Viễn vốn đang đọc văn kiện trong phòng làm việc lại bị Tô Lam cưỡng ép kéo ra ngoài: “Làm sao vậy?” Tô Lam ấn anh ngồi xuống vùng đất trống trong phòng khách. “Xảy ra chuyện gì?” Tô Lam cười híp mắt một mạch đổ hết hạt dẻ trong túi ra. Chỉ nghe một trận “ào ào” vang lên, hai túi hạt dẻ lập tức chất thành một ngọn núi nhỏ. “Bà Quan, không phải em muốn anh bỏ công việc để tới làm chuyện nhàm chán này với em chứ?” Khóe mắt Quan Triều Viễn co rụt. Thế nhưng nụ cười trên mặt Tô Lam vẫn ngọt ngào như cũ. Hai tay cô chống cằm, dáng vẻ đáng yêu: “Thế nhưng ông xã yêu quý của eml Cúng tế là chuyện nhà anh, anh làm việc này không phải đang giúp em mà anh đang giúp chính bản thân mình!” “Cho nên… Không được cự tuyệt!”