Chương 4720 Một câu nói vô duyên vô cớ như vậy khiến lông mày Tô Lam nhíu chặt lại. Cô đưa tay sờ sờ khuôn mặt vẫn trơn mềm bóng loáng như trước của mình: “Mặt tôi da mịn thịt mềm, cũng không phiên cô Hạ phải phí tâm!” Sau khi nói xong lời này, Tô Lam xoay người chuẩn bị rời đi. Thế nhưng Hạ Phi Dương lại lần nữa ngăn cô: “Tô Lam, cô có biết vì sao năm đó tôi lại muốn ra nước ngoài, tại sao tôi phải rời khỏi không?” Không biết vì sao, sau khi nghe thấy lời này, ngực Tô Lam đột nhiên thắt chặt lại. Chẳng qua rất nhanh cô đã mở mắt: “Tôi không có hứng thú muốn biết.” “Là cô không có hứng thú muốn biết hay là Quan Triều Viễn vốn không dám nói cho cô biết?” Rất nhanh Hạ Phi Dương đã nhận ra sắc mặt mất tự nhiên của Tô Lam. Tô Lam mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không tốt gì đó xảy ra. Vì vậy cô không muốn tiếp tục đề tài này thêm nữa: “Nếu anh ấy đã không muốn nói cho tôi, đương nhiên anh ấy có lý do để không nói cho tôi biết.” “Mời cô Hạ tránh ra, tôi phải đi!” “Cô không muốn nghe hay cô sợ nghe? Cô càng không muốn nghe, tôi càng muốn nói cho cô biết.” Hạ Phi Dương dứt khoát đóng cửa ban công lại. Trong cặp mắt bình thường vốn hay giả vờ dịu dàng phóng khoáng kia. Nay lại tràn ngập máu đỏ và không cam lòng: “Người khác chỉ biết Quan Triều Viễn và Lê Duyệt Tư là thanh mai trúc mã, nhưng lại không biết, tôi mới là người đã ở bên cạnh anh ấy từ nhỏ tới lớn!” “Tôi mới là người có chung lý tưởng với anh ấy, cùng anh ấy trưởng thành, cùng giúp đỡ lẫn nhaul” “Từ sau khi chị tôi rời đi, tôi đã cho rằng anh ấy là người đàn ông duy nhất †ôi yêu thương đời này.” “Nhưng cô thì sao? Một người phụ nữ không biết chui từ trong góc nào ra lại cướp mất anh ấy!” Đối mặt với lời chỉ trích của Hạ Phi Dương, Tô Lam đột nhiên nhíu chặt mày: “Là tự cô chọn rời đi, cô có tư cách gì mà chạy đến trước mặt tôi khoa tay múa chân?” “Tô Lam, hiện tại cô lại có tư cách gì để nói với tôi những lời này?” “Cô đừng tưởng tôi không biết, sở dĩ trước đây hai người sẽ kết hôn cũng chỉ là kế tạm thời.” “Anh ấy chỉ muốn dùng chuyện này để làm công cụ trị liệu bệnh không tiện nói ra mà thôi!” Hạ Phi Dương quát lớn một tiếng, khiến bước chân Tô Lam đang định rời đi hơi dừng lại. Cô chậm rãi xoay người: “Rốt cuộc giữa tôi và Quan Triều Viễn có quan hệ gì, còn chưa tới phiên người ngoài như cô xen vào!” Giọng điệu của Hạ Phi Dương mang theo vẻ trào phúng. Cô ta nắm lấy cổ tay Tô Lam, không để cô rời khỏi: “Tô Lam, nếu như cô thật sự tự †in như vậy, vậy cô đang sợ cái gì?” “Hay hiện tại cô đã yêu Quan Triều Viễn sâu đậm, không nỡ rời bỏ anh ấy, cho nên cô mới không nguyện ý đối mặt với thực tế đột nhiên xuất hiện?” Tô Lam hất cánh tay cô ta ra, giọng nói cũng bắt đầu trở nên ác liệt: “Cô Hạ, tôi nói lại một lần cuối cùng với cô.” “Chuyện tình cảm của tôi và Quan Triều Viễn đã bắt đầu từ khi nào, tương lai sẽ kết thúc vào lúc nào, hết thảy đều không có chút liên quan gì với cô!”