Chương 4721 “Cũng giống vậy, tôi không cần phải khai báo bất kỳ chuyện gì giữa chúng tôi với cô.” “Cô nghĩ chuyện là như vậy thật sao?” Hai tay Hạ Phi Dương còn đang khoanh trước ngực, đứng bên ban công nhìn Tô Lam đi tới cửa ban công. Mãi tới khi cô đưa tay kéo cửa ra, lúc này cô ta mới lạnh lùng nói: “Nếu như tôi cho cô biết, tôi đã từng có con với anh ấy thì sao, cô còn có thể suy nghĩ như vậy nữa sao?” “Cô còn cho rằng giữa tôi và Quan Triều Viễn đã sớm là quá khứ rồi sao?” Bước chân Tô Lam đột nhiên dừng lại. Toàn thân cô như rơi vào hầm băng, phảng phất như máu cũng đọng lại. “Tô Lam, cô muốn chơi đùa với tôi? Cô nhất định sẽ thua!” Hạ Phi Dương vô cùng ngạo mạn ném ra những lời này, sau đó xoay người giật cửa đi ra ngoài. Cô ta mới vừa rời đi, Quan Triều Viễn đã bước từ phía bên kia hành lang tới. Anh vừa đưa mấy đứa nhỏ về phòng. Thoáng thấy sắc mặt trắng bệch của Tô Lam, hai hàng lông mày của anh lập tức nhíu lại. “Đần như vậy?” Anh không vui nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng. Tô Lam có chút mơ hồ ngẩng đầu lên, dường như cô không hiểu lời anh nói có ý gì: “Ừm?” “Sau này, nếu em bị người bắt nạt nhất định phải đánh trả ngay, anh sẽ ở sau lưng em, sẽ không để em bị thua.” Quan Triều Viễn đưa tay nắm lấy tay cô. Nhưng khi nhìn thấy động tác này của anh, đột nhiên Tô Lam chợt né tránh. Môi cô giật giật, dường như muốn nói gì. Nhưng đến cuối cùng cô lại không nói ra miệng. Bên tai cô còn vang vọng lời Hạ Phi Dương mới vừa nói. Cô đã yêu Quan Triều Viễn sâu đậm, đúng không? Đáng tiếc, đời này cô nhất định phải thual Bởi vì tôi đã từng có con của Quan Triều Viễn… “Chúng ta đi xem đám nhóc đi.” Quan Triều Viễn thấy động tác này của cô, lông mày nhíu lại. Chẳng qua anh cũng không cứng rắn muốn nắm tay cô. Tô Lam ngẩng đầu, cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh: “Hiện tại lại đi xem đám nhóc? Không phải lễ cúng tế đã sắp bắt đầu rồi sao?” Sắc mặt Quan Triều Viễn hơi đổi, anh không kể lại chuyện mới vừa xảy ra cho Tô Lam. Nếu cô biết đám trưởng bối kia đã nhục nhã mấy đứa nhỏ như thế nào. Chắc chắn Tô Lam sẽ khó chịu muốn chết. “Chuyện bên kia không cần chúng ta quản!” Tô Lam gật đầu, theo Quan Triều Viễn chuẩn bị trở về phòng.