Chương
Tô Lam vào nhà, đưa chiếc hộp trong tay cho Mục Nhiêm Tranh.
“Ôi trời ơi, bánh brownie socola!” Mục Nhiễm Tranh cầm một miếng cho vào miệng, sau đó nói lí nha lí nhí: “Vừa khéo hôm nay tôi xem tỉ vi kênh nấu ăn thấy làm bánh brownie socola, cô liền mang tới cho tôi, thật sự đúng lúc quá!”
“Đồ ăn cũng không thể chặn được họng anh!”
Mục Nhiêm Tranh thành thục nhét một miếng bánh brownie socola vào miệng, ăn hết sạch.
“Có phải chúng ta tâm linh tương thông không?”
Ngay lúc này, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy một cánh tay khác của Tô Lam đang cầm một chiếc túi xinh xắn.
“Đây là cái gì? Cái gì ngon à?”
Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh liên định cầm lấy, Tô Lam lập tức giơ tay lên.
“Đây không phải là cho anh!”
“Vậy thì là cho ai?”
“Tôi hẹn chị Mạch Nhiên, lát nữa qua chỗ chị ấy một chuyến, đây là cho chị ấy”
Mục Nhiễm Tranh lập tức nhíu mày lại.
“Tô Lam, cô quá không nghĩa khí rôi! Cô nhìn xem cô mang cho cô ta, dùng cái túi xách đẹp thế này, còn của tôi lại chỉ là một chiếc hộp nát!”
So sánh hai cách đóng gói, căn bản chính là một tên đàn ông thô to và một cô gái xinh đẹp!
Mà Mục Nhiễm Tranh chính là tên đàn ông thô to kia!
“Có phần cho anh ăn là được rồi, còn kén cá chọn canh!”
Tô Lam lườm Mục Nhiễm Tranh.
Được rồi, từ khi Tô Lam và Quan Triều Viễn sống cùng nhau, anh ăn được đồ ăn Tô Lam làm đã là chuyện không dễ dàng gì.
Nghĩ tới hộp bánh quy không được ăn lúc trước, hiện giờ đã tốt lắm rồi!
“Thế nhưng, Tô Lam, cô có làm sao không thế, sao cứ hẹn tình địch của mình là thế nào?”
Mục Nhiễm Tranh khẽ đảo mắt, lập tức sán lại gần Tô Lam.
“Không phải cô đến để nghe ngóng tình hình của chú tôi chứ? Có phải muốn xem xem hai người họ có gian tình hay không không? Có cần tôi giúp cô không?”
Mục Nhiễm Tranh tỏ vẻ như đặc vụ ngầm, loại chuyện này, anh rất giỏi.
Tô Lam trợn mắt coi thường.
“Tôi không có bẩn thỉu như anh nghĩ, lần trước tôi mượn áo chị ấy mặc, lần này tôi mang trả”
Mục Nhiễm Tranh tỏ vẻ không có gì thú vị.
“Tôi còn cho rằng có gì để hóng hớt cơ”
“Sao anh lại giống với chú anh thế, bà hoàng hóng hớt!”
“Giờ cô há miệng ngậm miệng, đều là chú tôi!”
Tô Lam há miệng, không có lời nào phản bác.
Chương
Vì một vài chuyện gần đây khiến đầu cô hơi hôn loạn, quả thật cô luôn nhớ tới chuyện của Quan Triều Viễn.
“Này, lần này cô về, chú tôi có về nhà không?”
Tô Lam lắc đầu.
“Vẫn cứ không liên lạc?”
Tô Lam lại gật đầu.
“Được rồi, đừng nhắc anh ấy nữa, lát nữa anh cất bánh brownie socola vào tủ lạnh, bằng không sẽ không ngon nữa, tôi đến chỗ chị Mạch Nhiên đây”
“Được, cô đi đi, lát nữa quay lại chơi game với tôi, dù sao cô ở nhà cũng không có gì làm”
Tô Lam không nhịn được mà trợn mắt khinh thường, có lẽ cô thuộc loại người bẩm sinh đã không biết chơi game, lại thêm không hay chơi, đương nhiên là chơi rất gà.
Vì thế lần nào Mục Nhiễm Tranh tìm cô chơi game, đều sẽ mắng cô là đồng đội ngốc vô số lần.
“Anh không nhớ tôi là đồng đội ngốc của anh sao?”
“Có đồng đội ngốc còn hơn không! Hihil”
“Được rồi! Vậy anh nói cho tôi biết nhà chị Mạch Nhiên ở đâu đi?”
“Sau khi ra khỏi cửa, cô quay mặt về phía cửa, nhà ở bên tay phải là nhà cô ta”
Tô Lam gật đầu, cầm túi bánh brownie socola, đi ra ngoài.
Đèn trong nhà Tiêu Mạch Nhiên đang sáng, chắc là đang ở nhà.
€ô trực tiếp đi tới, ấn chuông cửa.
Vừa khéo người mở cửa là Tiêu Mạch Nhiên.
“Ôi, Tô Lam, sao em lại biết đây là nhà chị? Chị còn đang chờ điện thoại của em đấy, mau vào đây!”
Người giúp việc lập tức lấy cho Tô Lam một đôi dép đi trong nhà.
“À, em vừa qua nhà Mục Nhiễm Tranh một chuyến, anh ấy nói với em, chị ở căn này, vì thế em qua thẳng đây”
“Nhiễm Tranh?”
Hai người bọn họ quen thuộc thế sao?
Tiêu Mạch Nhiên không hề cảm thấy, mặc dù nam nữ diễn viên sẽ thể hiện khá thân thiết khi có tác phẩm lên sóng, nhưng cũng chỉ là một cách tuyên truyền.
Thế nhưng, đến nhà của đối phương ở đâu mà cũng biết, như này không khỏi quá thân thiết rồi?
“À, cái đó, em và Mục Nhiễm Tranh là bạn đại học, vì thế biết anh ấy sống ở đây: Tô Lam vội vàng giải thích.
Nhà Tiêu Mạch Nhiên trang trí cực kỳ đẹp, mang phong cách nhà vườn thoáng mát, có thể thấy là đã dốc lòng trang hoàng.
Không giống với nhà của Mục Nhiêm Tranh, luôn mang theo mùi vị xa hoa.
Ngay lúc Tô Lam đang đánh giá nhà Tiêu Mạch Nhiên, bỗng người giúp việc đi tới.
“Cô Tiêu, tôi lấy chiếc áo này từ cửa hàng giặt khô về rồi”
Tô Lam nhìn về phía chiếc áo trên tay người giúp việc.
Đó không phải là chiếc áo khoác bóng chày của cô sao?
Tô Lam nhìn chiếc áo kia, ngây người mất hồn.
Chương
Màu xanh tím than, tay thuần trắng, trên vai còn có băng tay, Từ năm ngoái đã bắt đầu nổi lên áo khoác bóng chày theo phong cách trường học, tất cả các nhãn hàng đều ra sản phẩm áo bóng chày tương tự.
Hoa văn đều khá giống nhau.
Nhưng nếu muốn tìm được hai chiếc giống y hệt, thì thật sự rất khó.
“Dì đặt đó đi, lát nữa tôi cất sau.”
“Vâng, cô Tiêu” Người giúp việc trực tiếp lên sofa, rồi vội vàng đi làm việc của mình.
Không được, cô nhất định phải xem cho rõ!
“Chị Mạch Nhiên, chị cũng thích áo khoác phong cách này sao?”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười, ngồi trên sofa, thuận tay cầm chiếc áo kia lên, đặt lên đùi, chuẩn bị gấp gọn lại.
“Cũng không tính là thích”
“Em thấy chiếc áo này hình như không phải là của chị Mạch Nhiên.”
Tiêu Mạch Nhiên không hề cảm thấy lúng túng, ngược lại, cười tươi xán lạn nhìn Tô Lam, nụ cười kia mang theo cảm giác hạnh phúc.
“Đây là áo bạn chị mua cho chị, không quá rõ cỡ áo của chị, vì thế mua nhỏ mất”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng Tô Lam cũng thấy được, Tiêu Mạch Nhiên cực kỳ quý trọng chiếc áo này.
Tiêu Mạch Nhiên gấp mấy lần cũng không gấp xong chiếc áo này.
Loại chuyện này, đương nhiên cô ta không hay làm, vì thế không thạo.
“Chị Mạch Nhiên, để em làm cho”’ Tô Lam duỗi tay về phía Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên hơi thấy khó xử, đưa áo cho Tô Lam.
Tô Lam cũng không nói gì, cầm lấy áo, nghiêm túc gấp gọn lại, thuận tiện lật xem bên trong áo.
Sau khi gấp xong áo, cô liền trả chiếc áo lại cho Tiêu Mạch Nhiên.
“Tô Lam, em ngồi trước đi, chị mang áo lên tầng đã”
“Vâng”
Tiêu Mạch Nhiên cầm chiếc áo lên tầng.
Tô Lam đã cực kỳ chắc chắn chiếc áo kia là của cô!
Nhân lúc gấp áo, cô lật xem logo ở bên trong, lần trước.
khi giặt, dì Phương trực tiếp cho vào trong máy giặt quay, kết quả làm rách một lỗ nhỏ ở logo bên trong áo.
Lúc đó dì Phương thấy rất có lỗi, Tô Lam thì không thấy có gì, cái đó không sao cả, cũng không tính toán gì.
Nhưng giờ nhìn lại, Tô Lam lại nghĩ, sao áo của cô lại ở chỗ Tiêu Mạch Nhiên chứ?
Vừa rồi Tiêu Mạch Nhiên nói chiếc áo kia là của bạn cô †a tặng cô ta?
Một suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu Tô Lam!
Hôm mưa to kia, rất có khả năng Quan Triều Viễn đến đón cô, nhưng không ngờ là, Tiêu Mạch Nhiên trực tiếp trèo lên xe của anh!