Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

chương 529-535

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Quan Triều Viễn còn cực kỳ chu đáo, mang cho cô một chiếc áo khoác.

Chắc là Tiêu Mạch Nhiên cho rằng chiếc áo kia là do Quan Triều Viễn mua tạm lúc đó cho cô ta, cũng không chú ý cỡ áo, vì thế mới quý trọng nó.

Thật sự là thế sao?

Một lúc sau, Tiêu Mạch Nhiên đi từ trên tầng xuống.

“Tô Lam”

“Hả?” Dòng suy nghĩ của Tô Lam bị kéo trở lại.

Tiêu Mạch Nhiên vẫn khí chất ngời ngời như trước, cô ta ngồi trên sofa, vắt chân chéo ngũ.

“Em có kế hoạch gì về sự nghiệp của mình không?”

Tô Lam cười xán lạn.

“Kế hoạch á, tạm thời không được coi là kế hoạch, chỉ là hy vọng có tác phẩm hay ra mắt thôi.”

“Diễn xuất của em khá tốt, lại chấp nhận chịu vất vả, vẻ bên ngoài cũng thuộc tốp trên, nếu có nhiều cơ hội một chút, chắc chắn sẽ có thể mở ra một vùng trời cho mình”

“Cảm ơn chị Mạch Nhiên đã khen, em sẽ cố gắng”

“Hiện giờ Tinh Hoàng đang ở thế đi lên, từ sau khi Chủ tịch Quan thu mua lại, rồi giao cho sếp Dạ quản lý công ty, sự nghiệp cũng ngày một phát triển, sau này còn nhiều cơ hội, em phải nắm chắc lấy, sếp Dạ là bạn của chị, chị sẽ nói với anh ấy, tranh thủ cho em một chút.”

Tô Lam nhoẻn miệng cười.

“Vậy thì em cảm ơn chị Mạch Nhiên.”

“Đừng khách sáo như thế, sau này, Tinh Hoàng còn cần em dẫn dắt, em phải nắm chắc cơ hội mới được, là một người dẫn đường ưu tú, là tấm gương mẫu mực cho đàn em.”

“Hả?” Dòng suy nghĩ của Tô Lam bị kéo trở lại.

Tiêu Mạch Nhiên vẫn khí chất ngời ngời như trước, cô ta ngồi trên sofa, vắt chân chéo ngũ.

“Em có kế hoạch gì về sự nghiệp của mình không?”

Tô Lam cười xán lạn.

“Kế hoạch á, tạm thời không được coi là kế hoạch, chỉ là hy vọng có tác phẩm hay ra mắt thôi.”

“Diễn xuất của em khá tốt, lại chấp nhận chịu vất vả, vẻ bên ngoài cũng thuộc tốp trên, nếu có nhiều cơ hội một chút, chắc chắn sẽ có thể mở ra một vùng trời cho mình”

“Cảm ơn chị Mạch Nhiên đã khen, em sẽ cố gắng”

“Hiện giờ Tinh Hoàng đang ở thế đi lên, từ sau khi Chủ tịch Quan thu mua lại, rồi giao cho sếp Dạ quản lý công ty, sự nghiệp cũng ngày một phát triển, sau này còn nhiều cơ hội, em phải nắm chắc lấy, sếp Dạ là bạn của chị, chị sẽ nói với anh ấy, tranh thủ cho em một chút.”

Tô Lam nhoẻn miệng cười.

“Vậy thì em cảm ơn chị Mạch Nhiên.”

“Đừng khách sáo như thế, sau này, Tinh Hoàng còn cần em dẫn dắt, em phải nắm chắc cơ hội mới được, là một người dẫn đường ưu tú, là tấm gương mẫu mực cho đàn em”

“Hai mươi lăm tuổi à, thậm chí có lúc chị cảm thấy mình đã ba mươi tuổi rồi, cứ luôn cảm thấy trưởng thành hơn người khác nhiều, có lẽ là do trải qua nhiều chuyện rồi, luôn muốn sống cuộc sống bình yên, ở nhà, trải qua ngày tháng yên ổn cùng chồng con”

Khi nói những lời này, Tiêu Mạch Nhiên hơi cúi đầu, khóe miệng hơi giương lên.

Chương

Có người nói, một người phụ nữ hạnh phúc nhất, chính là khoảnh khắc cô ta cúi đầu mỉm cười, có thể thấy được hiện giờ Tiêu Mạch Nhiên đang hạnh phúc.

“Chị Mạch Nhiên, chị yêu rồi sao?” Tô Lam cẩn thận hỏi dò, dù sao đây là chuyện riêng tư của một người, nhất là đối với một ngôi sao.

Tiêu Mạch Nhiên cười với Tô Lam, không tiếp tục chủ đề này nữa, hiển nhiên là không muốn nói.

Tô Lam cũng không hỏi thêm nữa.

“À, dúng rồi, chị Mạch Nhiên, em ở nhà rảnh không có việc gì, có làm một ít bánh brownie socola mang tới cho chị”

Tô Lam vội vàng chuyển chủ đề, giơ túi xách lên.

Khi thấy từng chiếc bánh brownie được đóng gói tinh tế kia, trên bánh màu đen sẫm, có rắc một ít hạnh nhân sáng bóng.

Thật sự khiến người khác nhìn mà muốn ăn.

“Đẹp quái! Tô Lam, đây là do em tự tay làm sao?”

“Đúng thế, không có việc gì thì em thích nghiên cứu mấy cái này, em cho khá ít đường, dùng socola đen, chắc là sẽ không béo đâu, chỉ cần đừng ăn nhiều quá là được.”

“Thật là khéo tay, suýt chút nữa chị quên mất, lần trước bảo em chỉ cho cách làm bánh quy, mấy ngày nay chị đang nghiên cứu”

Tô Lam gật đầu.

“Chị Mạch Nhiên, vậy em không làm phiền chị nữa, em về trước đây”

“Được, hôm khác chúng ta lại nói chuyện.”

Trên đường về, Tô Lam luôn nghĩ về chiếc áo khoác màu xanh tím than kia.

Nếu thật sự Quan Triều Viễn định đi đón Tiêu Mạch Nhiên, vậy chắc chắn anh không thể tùy tiện lấy áo của cô đưa cho cô ta Trong phòng thay đồ của cô, còn có rất nhiều áo khoác mà Quan Triều Viễn tặng nhưng cô chưa mặc.

Lẽ nào là, Quan Triều Viễn thật sự đi đón cô, chẳng qua là không ngờ được Tiêu Mạch Nhiên sẽ ở đó?

Vừa vào cửa, Tô Lam liền xông vào phòng khách.

“Dì Phương! Lê Hoa!” Cô gọi vọng vào trong: “Mau qua đây, tôi có chuyện nói với hai người!”

Dị Phương và Lê Hoa vội vàng ra đón như này?” Dì Phương vội vàng hỏi.

“Phu nhân, cô có chuyện gì thế?

“Di Phương, dì nghĩ kỹ lại xem, tối hôm trời mưa to mà tôi về nhà lần trước, ông chủ có về không?”

Dù sao dì Phương cũng hơi lớn tuổi, có vài chuyện quả thật không nhớ được.

“Trời ơi, phu nhân, thật là ngại quá, đã qua lâu như vậy, thật sự tôi cũng không nhớ nữa”

“Không sao, dì nghĩ kỹ lại xem, gần đây số lần anh ấy về nhà cũng không nhiều”

Dì Phương nhíu chặt mày: ” Quả thật tôi không nhớ là ông chủ có về.”

Lúc này Lê Hoa cũng đi tới.

Tô Lam lập tức nắm lấy tay cô ấy.

“Lê Hoa, cái hôm mưa to tôi về nhà lần trước, có phải ông chủ cũng về không?” Tô Lam chỉ có thể đặt hy vọng lên lời Lê Hoa.

Chương

“À..” Lê Hoa ôm đầu nghĩ, sau đó gật đầu “Trời ơi, xem cái trí nhớ của tôi này”’ Lê Hoa có chút dở khóc dở cười: “Hôm đó đúng là ông chủ có về, ngài ấy về rất vội vàng, lúc đó tôi đang lau bàn, tôi chào ngài ấy, ngài ấy còn không để ý đến tôi, v: vàng vàng quay về phòng ngủ, lúc đi ra trên tay còn cầm một chiếc áo khoác, chính là chiếc áo khoác màu xanh tím than kia của phu nhân!”

Tô Lam lập tức cười.

Xem ra cô đoán không sai.

Thật ra người đàn ông này vẫn luôn không bỏ rơi cô, trong lòng anh luôn mong nhớ cô, có lẽ là vì trước kia hai người cãi nhau, anh còn đang tức giận.

Tô Lam không muốn chậm trễ một giây nào nữa, lập tức bát xe, đến khu Diamond.

Mục Nhiễm Tranh thấy Tô Lam quay lại lần nữa, liền nhíu chặt mày.

“Cô nói xem cô và Tiêu Mạch Nhiên có gì để nói chứ? Nói chuyện với cô ta quan trọng, hay là chơi game với tôi quan trọng?”

Mục Nhiễm Tranh mang dáng vẻ đang hỏi tội!

“Trước tiên anh đừng nói chủ đề này, tôi kể cho anh chuyện này, nói xong tôi chơi cả đêm với anh cũng được!”

‘Vừa nghe thấy Tô Lam sẽ chơi game cả đêm cùng mình, Mục Nhiễm Tranh liền hứng khởi!

“Nói mau, còn có chủ đề gì nữa? Mau nói cho xong, còn chơi với tôi!”

Nhưng khi nghe thấy lời Tô Lam nói, sắc mặt Mục Nhiễm Tranh liền dần dần tối đi.

Anh liên như quả bóng xịt hơi, đừng nói là chơi game, hiện giờ anh còn nghĩ muốn chết.

“Anh mau phân tích giúp tôi, rốt cuộc trong lòng chú anh nghĩ cái gì? Có phải là giống với tôi đoán không? Thật ra anh ấy đang giận tôi, thật ra anh ấy không có quan hệ gì với Tiêu Mạch Nhiên, anh ấy chỉ lợi dụng chị ấy để chọc tức tôi thôi!”

Tô Lam vui mừng hớn hở!

Mục Nhiễm Tranh trừng mắt hung dữ nhìn cô.

“Bản thân cô đã phân tích ra rồi, còn bảo tôi phân tích cái gì nữa?”

“Vậy ý của anh là tôi phân tích toàn bộ đúng hết?”

“Cũng tám chín phần mười, con người chú tôi là một người cực kỳ kén chọn, nếu chú ấy thật sự vừa ý Tiêu Mạch Nhiên, mang áo đến đón cô ta, tuyệt đối không thể mang theo quần áo cũ của cô. Cho dù không đến trung tâm thương mại mua mới cho cô ta, chắc chắn cũng sẽ mang một chiếc áo mà cô chưa từng mặc”

Mặc dù, Mục Nhiễm Tranh cực kỳ không vui, nhưng vẫn nghiêm túc phân tích giúp Tô Lam.

“Hơn nữa tính cách con người chú tôi cực kỳ kỳ lạ”

“Kỳ lạ chỗ nào chứ? Rõ ràng là trẻ con! Cực kỳ trẻ con!”

Tô Lam không nhịn được mà châm chọc, Ôn tuổi!

Thấy trên mặt Tô Lam lộ ra nụ cười rực rỡ, trái tim Mục Nhiễm Tranh dường như: đang nhỏ máu!

“Cô xem xem, cô nói cô không yêu chú tôi, sau khi cô biết chú ấy cố ý chọc giận cô, liền vui mừng hớn hởi Suýt chút nữa thì nhảy lên nóc nhà rồi!”

Tô Lam lập tức thu lại nụ cười, sờ mặt mình “Tôi có vui sao?”

Mục Nhiễm Tranh hơi híp mắt, cúi đầu xuống, lại gân Tô Lam.

“Cô không những vui, mà còn cực kỳ vui! Rất rất vui!”

Tô Lam liền cười tươi như hoa.

Chương

Mục Nhiễm Tranh hừ lạnh: “Yêu chú ấy như thế, tỏ tình với chú ấy là được rồi.”

“BốpI” Tô Lam vỗ tay: “Cứ quyết định như thế Mục Nhiễm Tranh trợn tròn mắt nhìn Tô Lam, anh nên cản đứt lưỡi mình đi, nói nhiều làm gì chứ?

“Cô, cô thật sự quyết định tỏ tình với chú tôi à?

Tô Lam nghiêm túc gật đầu.

“Đúng thế, khoảng thời gian này tôi đã nghĩ ất cảm thấy tôi thật sự đã yêu anh ấy, trước kia khi ở cùng Mộ Dung Dịch, tôi cũng chưa từng có loại cảm giác này, khoảng thời gian này không liên lạc với anh ấy, anh có biết không? Tôi đã sắp phát điên rồi!”

Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lam, anh rất muốn nói, hiện giờ cô đã bị điên rồi.

“Tôi cứ thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên nhìn, xem xem anh ấy có gửi tin nhắn cho tôi không, hay là có gọi điện thoại cho tôi không”

Tô Lam nhoẻn miệng cười.

“Dù sao tôi và anh ấy cũng đã kết hôn rồi, khoảng thời gian trước anh ấy cũng đã tỏ tình, tôi tỏ tình với anh ấy cũng không có gì”

“Cô là phái nữ nha, sao phái nữ có thể chủ động tỏ tình với phái nam chứ?”

“Nhưng tôi cũng là vợ của anh ấy mài”

Câu “vợ” này hợp tình hợp lý, Mục Nhi Tranh trực tiếp nghẹn lời, không có gì đáp lời.

“Bạn học Tô Lam, cô đừng có một phút nóng nảy rồi làm ra quyết định khiến mình hối hận, tôi muốn nói là, chú ấy là Quan Triều Viễn”

Mục Nhiễm Tranh cố ý nhấn mạnh ba chữ “Quan Triều Viễn”.

Một người đàn ông giàu nứt đố đổ vách, quyền thế ngập trời!

“Tôi biết, vì thế sau này tôi phải càng cố gắng hơn nữa, tôi muốn trở thành ảnh hậu, thị hậu, ít nhất, sau này nếu có người biết tôi là bà Quan, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy anh ấy mất mặt”

Câu này suýt chút nữa khiến Mục Nhiễm Tranh nghẹn chết.

“Cô cô cô, cô thật sự quyết định rồi à?

Trước kia không phải cô nói muốn ly hôn sao? Cô lại không muốn ly hôn nữa?”

“Vì Kiêm Mặc, lừa dối, tôi không có tình cảm với anh ấy, chúng tôi chốc lát không ly hôn được, hơn nữa tôi còn muốn sinh con với anh ấy nữa, nếu tôi và anh ấy có thể bình yên sống cùng nhau, đẹp cả đôi đường”

Tô Lam nhún vai.

Trước giờ cô chưa từng có mục tiêu kiên định không đổi như lúc này.

Thậm chí cô bất đầu cảm thấy cuộc sống của mình, bỗng trở nên sáng sủa rõ ràng.

“Tô Lam…”

Không đợi Mục Nhiễm Tranh nói xong, Tô Lam lập tức xị mặt ra.

“Tôi nói này Hắc Thổ, anh làm sao thế?

Người bảo tôi tỏ tình với chú anh là anh, giờ cái này không được, cái kia không được cũng là anh, anh có ý gì thế?”

Chương

“Tôi tôi tôi… Mục Nhiễm Tranh lắp bắp không nói được rõ ràng.

“Tôi chỉ sợ cô hối hận.”

“Hối bận cũng không sợ! Cuộc đời của tôi đã †ồi tệ như này, nếu có thể có một khoảng thời gian vui vẻ, đối với tôi mà nói đã là hời rồi!”

“Vậy thì tốt, cô định bao giờ tỏ tình?”

Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không có cách nào khác.

Tô Lam nghĩ một lát.

“Không biết, lần đầu tiên tôi làm loại chuyện này, nào có kinh nghiệm phong phú như anh, vì thế tôi phải lắng đọng cảm xúc, nghĩ kỹ đã”

“ÐMI Cô có thể đừng thuận tiện châm chọc tôi một câu không? Tôi nào có kinh nghiệm chứ?”

Tô Lam liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh.

“Tôi muốn cho anh ấy một ngạc nhiên, dọa anh ấy, vì thế phải tìm một cơ hội thích hợp. Anh ấy giận tôi nhiều ngày như này, cũng không thể hời cho anh ấy được!”

Tô Lam sờ cằm, dáng vẻ tính toán sâu xa.

“Được rồi, tùy cô, chỉ là tôi nhắc nhở cô lần cuối cùng, đây là chuyện lớn cả đời, đừng có coi như trò đùa, cô nghĩ kỹ đi”

“Được, tôi biết rồi, mấy ngày này tôi sẽ suy nghĩ kỹ, tôi đi đây!”

Mục Nhiễm Tranh vừa nghe thấy Tô Lam muốn đi, liền trợn trừng mắt.

“Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cô! Lợi dụng xong liền bỏ đi, vừa rồi là ai nói hả? Chơi cùng tôi cả đêm?”

Tô Lam quên chuyện này quá nhanh, quả thật cô đã nói là chơi cả đêm với Mục Nhiễm Tranh.

“Coi anh em thân thiết là đồ chơi, có phải không? Muốn chơi thì chơi, muốn đi thì đi! Tô Lam, hôm nay cô mà dám đi, tôi đoạn tuyệt quan hệ với cô!”

“Anh thật sự không hổ danh là cháu của chú anh, trẻ con chết mất, còn đoạn tuyệt quan hệ nữa! Tôi chơi cả đêm với anh, được chưa, Mục tuổi?”

Tô Lam cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chơi cùng Mục Nhiễm Tranh, lần này muốn trốn cũng không trốn được.

Vì thế cả một đêm…

“Tô Lam, cái đồ đồng đội ngu ngốc nhà cô, cô tiến lên, cô chạy gì chứ?”

“Tô Lam, đầu óc cô bị chập mạch à, mất không một mạng!”

“Tô Lam, đồ đầu heo, không phải đã nói với cô là bên kia có người rồi sao?”

“Mục Nhiễm Tranh, anh còn mắng tôi là lợn nữa, có tin là tôi đập máy tính của anh không?”

“Tôi nói cho cô biết, nếu tôi còn chơi game với cô lần nào nữa, ÐM tôi chính là con lợn!”

“Anh còn mắng tôi nữa, tôi đi thật đấy!”

Hai người mắng nhau cả đêm.

Dark Region Quan Triều Viễn lạnh mặt, khuôn mặt đen kịt kia, giống như mây đen tích tụ trước cơn mưa giông.

Mấy ngày nay, mặt anh luôn đen xì, chưa từng dễ chịu.

Trên bàn vẫn là một đống giấy tờ như trước.

Thỉnh thoảng anh lại nhìn điện thoại của mình, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nhỡ.

Chương

ÐĐM, người phụ nữ chết tiệt này!

Rõ ràng biết là anh tức giận, mà không biết đến làm hòa sao?

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!” Quan Triều Viễn nóng nảy nói.

Nghe thấy âm thanh này, người ở bên ngoài không dám đi vào.

Doãn Cẩn lấy hết dũng khí đi vào.

“Chủ tịch Quan, cô Tiêu đến”

“Cô ta đến làm gì? Không gặp.’ Quan Triều Viễn gần như không chần chừ một giây nào.

“Á… Hình như cô Tiêu đưa gì đến cho anh”

“Đưa đồ?”

“Vâng, tôi thấy tay cô ấy xách đồ.”

“Cả người và đồ đều đi đi!”

Quan Triều Viễn hơi bực mình, cái tên nhóc Dạ Bân này vẫn không nói chuyện anh đã kết hôn cho Tiêu Mạch Nhiên, khiến cho Tiêu Mạch Nhiên đến làm phiền anh hết lần này đến lần khác!

Doãn Cẩn thổn thức không thôi, thái độ của Chủ tịch Quan đối với phụ nữ thật sự là khác nhau rõ ràng!

“Chủ tịch Quan, không bằng anh gặp cô Tiêu đi, không phải anh đang giận phu nhân sao? Đã diễn thì đương nhiên phải diễn cho thật, đuổi cô Tiêu đi như này, chắc chắn phu nhân sẽ biết.”

Mấy ngày nay Doãn Cẩn cùng lờ mờ thấy được, Quan Triều Viễn đang cãi nhau với Tô Lam.

Không ngờ Quan Triều Viễn cãi nhau lại cũng thích giở trò như này.

Nghe thấy Doãn Cẩn nói thế, Quan Triều Viễn nghĩ, lời này cũng hơi có lý.

“Cho cô ta vào đi”

Tiêu Mạch Nhiên cực kỳ mong đợi, chờ trong phòng nghỉ, tay xách hộp bánh brownie socola mà Tô Lam Tặng cô ta.

Tối qua khi Tô Lam đến, cô ta đang nghĩ, cô ta không thích đồ ngọt, lại thêm ngôi sao nữ phải giữ dáng, loại đồ nhiều calo như này, không thể chạm vào.

Tối qua Tô Lam tặng cô ta bánh, trước đó còn qua chỗ Mục Nhiễm Tranh, khả năng cao là cũng đã tặng Mục.

Nhiễm Tranh.

Hai người này lại là bạn học.

Nói không chừng, hai người này đang phát triển tình cảm, chắc chắn Mục Nhiễm Tranh thích ăn những thứ như này, vì thế Tô Lam mới giỏi như thế.

Mục Nhiễm Tranh thích, chắc là Quan Triều Viễn cũng thích, bánh quy lần trước chính là một ví dụ rất tốt.

Vì thế cô ta nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền đưa bánh tới cho Quan Triều Viễn.

Doãn Cẩn đi tới.

“Cô Tiêu, Chủ tịch Quan mời cô qua đó.”

“Được” Tiêu Mạch Nhiên đứng dậy.

Chương

“Thế nhưng, cô Tiêu, gần đây Chủ tịch Quan khá bận, mong là cô đừng làm trễ nải quá nhiều thời gian.”

“Tôi hiểu.”

Về mặt này, Tiêu Mạch Nhiên luôn cực kỳ nhượng bộ. Quan Triều Viễn.

Từ khi bắt đầu thích Quan Triều Viễn, cô ta đã biết, bản thân phải là một người bạn gái hiểu chuyện.

Tiêu Mạch Nhiên vào phòng làm việc của Quan Triều Viễn, anh vẫn đang xử lý đống giấy tờ như trước.

“A Viễn, làm mệt rồi chứ, nghỉ chút đi” Giọng điệu của cô ta, dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn được nữa.

Tìm tôi có việc gì?” Quan Triều Viễn không ngẩng đầu lên.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là tối qua, nghệ sĩ của công ty đưa tặng em một ít bánh brownie socola tự làm, thầm nghĩ chắc là anh thích, liền mang tới cho anh nếm thử”

“Nghệ sĩ của công ty?” Lúc này Quan Triều Viễn mới ngẩng đầu lên.

Vì người đầu tiên anh nghĩ tới là Tô Lam, lần trước người tặng bánh quy cho Tiêu Mạch Nhiên chính là Tô Lam.

“Đúng thế, chính là người tặng bánh quy lần trước, Tô Lam, anh còn nhớ không?”

Quả nhiên là Tô Lam!

Đương nhiên là anh nhớ, đó là vợ anh, anh có thể không nhớ sao?

Tiêu Mạch Nhiên cẩn thận đặt túi xách lên bàn, lấy một miếng bánh brownie socola từ trong túi ra, đóng gói vẫn rất tinh tế.

Nhìn thấy miếng bánh brownie socola ngon mắt này, Quan Triều Viễn rất thèm ăn.

Khoảng thời gian Tô Lam vừa xuất viện, mỗi ngày đều xuống bếp làm đồ ăn ngon cho anh.

Anh vừa quen với việc ăn đồ ăn cô nấu, hai người liền cãi nhau.

Anh cũng không nhớ được lần trước được ăn đồ cô nấu là lúc nào nữa.

Quan Triều Viễn nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền lấy một miếng bánh brownie socola, cho vào miệng ăn.

Socola đậm vị cùng với bánh xốp mềm hòa vào nhau, vị vẫn rất ngon như trước kia.

“Rất ngon sao?”

‘ừ”

Bánh do người phụ nữ của anh làm, đương nhiên là rất ngon.

“Ngon thì để hết lại cho anh” Tiêu Mạch Nhiên nhìn đống giấy tờ chất cao như núi: “Gần đây có phải anh bận lắm không? Mệt quá thì nhìn qua là được, đừng để bản thân mệt quá.”

“Biết rồi”

“Vậy, em về trước đây”

Vốn dĩ Tiêu Mạch Nhiên hy vọng Quan Triều Viễn giữ cô ta lại.

“Được” Quan Triều Viễn lại không giữ cô ta lại, ít nhiều cô †a cũng hơi thất vọng.

“Vậy anh làm việc đi, em đi đây.’ Tiêu Mạch Nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

Quan Triều Viễn nhìn chỗ bánh brownie socola được đóng gói tinh tế kia, ngây người mất hồn!

Người phụ nữ này lại còn có thời gian làm bánh?

Quan Triều Viễn càng nghĩ càng tức!

Anh lửa giận bừng bừng như này, nhưng cô lại sống rất khoan khoái, còn nhàn hạ thoải mái đi làm bánh, còn tặng cho người này người kia!

Quả nhiên anh không có chút địa vị nào trong lòng người phụ nữ này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio