Chương
Bằng không cũng sẽ không nhàn nhã làm bánh vào lúc anh lửa Xém lông mày như này! Quan Triều Viễn càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân cực kỳ ấm ức.
Anh bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình, rõ ràng là đang tạo cho Tô Lam thời gian không gian tự do!
Còn bản thân anh thì sao, đã cấm dục rất lâu rồi!
Tất cả những điều này đều là do Tô Lam gây ra, còn anh lại đang trừng phạt chính mình!
Không được, tuyệt đối không thể hời cho cô như thế được!
Khu Rainbow.
Sau khi biết người đàn ông Quan Triều Viễn này giở trò cáu kinh, cũng hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh, dường như Tô Lam không rối rắm như trước.
Sau khi ăn tối, cô ngồi trên sofa ăn xoài mà dì Phương vừa mua, tự cô cũng làm cho mình một chiếc bánh mousse xoài.
Vì không thể ăn nhiều, cô lấy một miếng to, cho dì Phương và Lê Hoa.
Ngày tháng qua đi cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Trên màn hình tí vi đang chiếu bộ phim điện ảnh vừa lên sóng của Tiêu Mạch Nhiên.
Đây là bộ phim Tiêu Mạch Nhiên quay lúc trước, diễn xuất của cô ta vẫn rất tốt, không hổ là nhân vật đẳng cấp ảnh hậu.
“Ông chủ, cậu về rồi!” Dì Phương bỗng kêu lên.
Giọng nói kia mang theo sự hưng phấn và kích động.
“Dì Phương, dì đừng đùa, sao anh ấy có thể về chứ?” Tô Lam cho rằng dì Phương đùa với cô.
Dì Phương đang chuẩn bị nói gì, Quan Triều Viễn giơ tay lên, không cho bà nói nữa.
Quan Triều Viễn mặt mày xám xịt, nhìn Tô Lam đang ngồi trên sofa.
Hoa quả, bánh ngọt, tỉ vi…
Vắt chân chéo ngũ, biểu cảm trên mặt ung dung thoải mái, hình như còn đang ngân nga điệu hát dân gian!
Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam thoải mái như này, lập tức tức giận cháy lên đùng đùng!
Quan Triều Viễn sải bước đi tới, giäng lấy quả xoài trên tay Tô Lam.
Quả xoài này, Tô Lam vừa gọt vỏ xong.
“Đừng tranh với tôi chứ!” Tô Lam còn tưởng rằng là Lê Hoa lại nghịch ngợm, kết quả vừa nhìn kỹ, khuôn mặt đen như đáy nồi kia, còn có thể là ai chứ?
Đối với việc Quan Triều Viễn đột nhiên về nhà, Tô Lam cũng hơi thấy lạ.
Quan Triều Viễn cầm quả xoài, bắt đầu cắn miếng lớn.
Tô Lam lườm anh.
“Đưa tiền đây, đừng ăn không! Quả xoài này đồng, thêm công của tôi đồng nữa!”
Tô Lam cầm dao gọt hoa quả, cầm một quả xoài nữa lên, định gọt thêm quả nữa.
Quan Triều Viễn nghe những lời này chỉ cảm thấy đáng yêu, vậy mà cô lại đòi tiền anh?
“Đây là nhà tôi!”
Anh là ông chủ của căn nhà này, đòi anh trả tiền? Có nhầm không thế?
Chương
“Nhà anh? Nhà anh thì không cần trả tiền sao? Anh ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi! Một đồng cũng không bỏ ra, có chuyện tốt như thế sao?”
Quan Triều Viễn nhíu mày, lẽ nào đây không phải là lời thoại của anh sao? Sao lại bị Tô Lam cướp mất rồi?
“Tô Lam, nên nói là cô ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi!”
Tô Lam cười lạnh.
“Xin hỏi, trong căn nhà này, ngoài trả tiền lương của dì Phương và Lê Hoa ra, anh còn bỏ ra thêm đồng nào nữa không?”
Quan Triều Viễn nhíu mày, anh không bỏ ra sao?
“Được rồi, nếu anh đã nói đến đây, vậy tôi tính sổ sách với anh”
Tô Lam kéo ngăn kéo bên dưới bàn uống nước, lấy một đống hóa đơn trong đó ra, đập thẳng lên mặt bàn.
“Tiền điện nước gas mạng trong căn nhà này, toàn bộ chi phí đều là do tôi trả! Đến tiền đi chợ của dì Phương và Lê Hoa cũng là do tôi đưa cho, còn có cả nước sạch trong nhà nữa!”
Sắc mặt Quan Triều Viễn càng thêm khó coi.
“Ngoài ra, còn có chú chó Như Ý mà anh mang về, đồ ăn cho chó, đồ ăn vặt các thứ của nó, tất cả đều là do tôi mua! Cát Tường là chó của tôi, đương nhiên là do tôi mua, nhưng Như Ý là do anh mang về!”
Sắc mặt Quan Triều Viễn đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung được.
“Tháng trước công ty quản lý tài sản vừa gọi điện thoại cho tôi, đóng phí quản lý tài sản!”
Quan Triều Viễn luôn cau mày.
Anh cũng ở đây được một khoảng thời gian, lẽ nào anh luôn ăn bám Tô Lam sao?
Trời ạ, vậy mà anh lại chịu ăn bám một người phụ nữ!
“Vì thế, ngài Quan, anh ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi, tôi còn nuôi một chú chó hộ anh! Khoảng thời gian này, anh luôn ăn bám vợ đó, tiểu bạch kiểm!”
Nếu không phải là vì Tô Lam bắt đầu có thù lao đóng phim, lại còn nhận đại ngôn kiếm tiền, thì thật sự cô cũng không chắc có thể nuôi được người đàn ông này!
Khi nghe được câu “tiểu bạch kiểm” kia, Quan Triều Viễn quả thật tức nổ phổi!
Rõ ràng anh quay về là để xử lý cô, sao lại thành anh bị bắt nạt rồi?
Dì Phương và Lê Hoa đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, rồi nhìn sắc mặt Quan Triều Viễn, nhịn cười.
Quan Triều Viễn cũng cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.
“Căn biệt thự này là của tôi, cô ở đây, không thu tiền thuê nhà của cô đã tốt lắm rồi! Còn nữa, đến cô cũng là của tôi! Những thứ này có gì để tính toán chứ”
Quan Triều Viễn chỉ đành xuống nước.
“Căn biệt thự này là của anh, tôi cũng là anh, vậy tôi ở đây, vì sao phải trả tiền thuê nhà cho anh?”
Tô Lam cười, da mặt người đàn ông này cũng đủ dày.
“..” Quan Triều Viễn lại chịu thua.
Tô Lam không để ý đến Quan Triều Viễn, cầm bánh mousse xoài trên bàn lên.
Khi đang chuẩn bị cắn một miếng thì lại bị cướp mất!
Quan Triều Viễn dùng sức cắn một miếng.
Chương
“Tô Lam, xem ra gần đây cô sống khá tốt nha! Còn có thời gian rảnh rỗi để làm bánh, tặng cho người này người kia, cô không biết ai mới là chồng cô sao?”
Tặng cho người này người kia?
Sao anh lại biết cô làm bánh đi tặng?
Mục Nhiễm Tranh kể sao? Không đúng lắm, chắc chắn Mục Nhiễm Tranh sẽ không kể, anh ấy trốn ông thần này.
còn không kịp, sao có thể liên lạc với anh chứ?
Vậy thì chỉ còn lại Tiêu Mạch Nhiên.
Chắc là giống với lần trước, Tiêu Mạch Nhiên mang bánh brownie socola mà cô tặng cô ta tặng cho Quan Triều Viễn, thế nên tên này cảm thấy mình ở nhà sống quá tốt, vì thế nên mới về nhà.
“Tôi làm bánh hay không có liên quan gì tới chuyện chồng tôi là ai chứ?”
Quan Triều Viễn lại tức tới mức không nói thành lời lần nữa.
Dì Phương và Lê Hoa quả thật không nhịn cười được nữa, đặc biệt là Lê Hoa, cười cực kỳ to, hai người này giống như hai đứa trẻ cáu kỉnh với nhau.
Đặc biệt là Quan Triều Viễn trước giờ luôn lạnh mặt.
“Cười cái gì mà cười? Tôi bỏ tiền thuê các người mà không cần làm gì sao?” Quan Triều Viễn tức giận, quát dì Phương và Lê Hoa.
Hai người này lập tức thức thời, đi làm việc khác.
Tô Lam cũng thấy đến lúc nên dừng lại rồi, sợ là chọc tên này nóng lên, chuyện gì cũng có thể làm được.
“Được rồi, bánh cho anh ăn đấy, không cần trả tiền!”
Bản thân Tô Lam cười không được mà khóc cũng không xong.
Quan Triều Viễn thuần thục nhét hai miếng bánh mousse vào miệng, ăn hết sạch, sau đó trực tiếp bế ngang người Tô Lam lên.
Tô Lam không hề phản kháng.
Điều này khiến Quan Triều Viễn hơi ngạc nhiên, anh trực tiếp ôm Tô Lam vào phòng ngủ, thuận tiện đá cửa phòng đóng lại.
Quan Triều Viễn đặt Tô Lam lên giường Khi đang định xé đồ của Tô Lam, một cánh tay của cô liền chống lên ngực Quan Triều Viễn.
“Không phải gần đây thích ở củng người phụ nữ khác sao? Quay về tìm tôi làm gì?”
Quan Triều Viễn cười lạnh, người phụ nữ này đang ghen sao?
“Đúng thế, gần đây phụ nữ bên người tôi nhiều lắm!”
Quan Triều Viễn sáp lại gần tai Tô Lam: “Ghen sao?”
Tô Lam nhếch môi cười: “Đương nhiên là tôi cầu còn không được”
Quan Triều Viễn nghiến răng, người phụ nữ này được ông trời phái xuống để trừng phạt anh sao?
VÌ sao mỗi một câu cô nói, anh đều có xung động muốn bóp chết cô chứ?
“Đi tìm người phụ nữ khác của anh đi, anh yên tâm, con người tôi rất tiến bộ, tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện tốt của anh”
Chương
Nếu không phải là vì đoán chắc Quan Triều Viễn đang tức giận, Tô Lam cũng tuyệt đối không dám nói như thế.
Ánh mắt Quan Triều Viễn như ngọn đuốc, ánh mắt âm trầm nhìn Tô Lam vẻ mặt tươi cười.
Anh duỗi tay ra, thoáng cái bóp cằm Tô Lam, cô bị đau, hít một ngụm khí lạnh.
Lực tay của Quan Triều Viễn liền nhẹ đi một chút.
Sự thay đổi nho nhỏ này bị Tô Lam cảm nhận được, cô càng thêm chắc chắn, Quan Triều Viễn để ý đến cô, hơn nữa còn là cực kỳ để ý.
“Hôm nay tôi muốn ngủ với cô!”
Anh gần như gần ra từng chữ một, hôm nay người phụ nữ này quả thật khiến anh tức điên lên!
“Tôi nói cho cô biết, Tô Lam, cô sống là người của tôi, chết là ma nhà tôi, vẫn là câu nói đó, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!”
Tiếp đó, điều khiến Quan Triều Viễn không thể ngờ được là…
Tô Lam lại trực tiếp hôn lên môi anh!
Mang theo vị ngọt nhàn nhạt, cùng với mùi thơm nhẹ, không chút báo trước mà hôn anh! Vừa rồi rõ ràng đã tức đến mức muốn giết người, nhưng nụ hôn này, khiến anh lại thua cuộc.
Giống như một quả bóng đã bơm căng hơi, thoáng cái, liền xẹp lép!
Bàn tay của Quan Triều Viễn, đỡ lấy gáy Tô Lam, khiến nụ hôn này thêm sâu hơn.
Anh cấm dục đã lâu, thoáng cái, toàn thân nổi lửa, không thể khống chế dục vọng của mình nữa.
Anh vốn không quá kiên nhẫn, nhưng Tô Lam lại trực tiếp hôn lên môi anh, anh cũng chỉ có thể cứ hôn như thế.
Đêm nay vừa dài vừa đẹp đẽ.
Tô Lam cực kỳ phối hợp với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn cũng được ăn no, sau đó ôm cô đi ngủ.
Sáng sớm, Quan Triều Viễn đứng trước cửa sổ nhìn sương mù dày đặc bên ngoài, vẫn còn đang nghĩ tới chuyện đêm qua.
Rốt cuộc người phụ nữ này làm sao thế?
Không lẽ là ghen nhiều rồi, cố ý dùng kế khích tướng khiến anh ngủ với cô, như này là muốn làm lành với anh sao?
Khóe môi Quan Triều Viễn không khỏi giương lên!
Xem ra là cách của anh có tác dụng rồi!
Như thế là tốt nhất, vậy anh cứ tiếp tục là được, tốt nhất là khiến người phụ nữ này bám mãi lấy anh, đến chết cũng phải bám lấy anh.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam đang say ngủ trên giường, trước giờ cô không quá khỏe mạnh, lần nào cũng ngủ rất lâu.
Quan Triều Viễn khẽ khàng đi tới, sán lại gần má cô, hôn một cái.
“Rất nhanh thôi, em sẽ yêu tôi.”
Quan Triều Viễn đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi đi thẳng xuống tầng.
Dì Phương và Lê Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, thấy Quan Triều Viễn đi xuống, dì Phương lập tức đi tới.
“Ông chủ, bữa sáng còn chưa chuẩn bị xong, cậu chờ một lát đi, lát nữa rồi cùng ăn với phu nhân nhé?”
Chương
Dì Phương thấy hai người này chắc là làm hòa rồi, hai vợ chồng cãi nhau, cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường.
Quan Triều Viễn hừ lạnh.
“Ai thèm ăn cùng cô ta chứ? Tôi có nói thế sao?”
Nói xong, anh sải bước đi ra khỏi nhà.
Dì Phương khẽ thở dài một hơi, lẽ nào hai người này còn chưa làm lành sao, không đúng nha!
Tô Lam ngủ thẳng tới hơn giờ, vừa xoay người liền thấy bên cạnh trống trơn, trên ga giường còn lành lạnh.
Chắc là người đàn ông này đã sớm rời đi rồi.
Cô khẽ cười, tối qua cô có thể cảm nhận được, người đàn ông kia vui vẻ, sung sướng.
Vì thế, hiềm khích giữa bọn họ chác là đã được xóa bỏ rồi nhỉ?
Nếu như thế, có phải có nghĩa là cô không cần tỏ tình nữa không?
Tô Lam cười thầm.
Như vậy thì tốt quá, vốn cô cũng không giỏi tỏ tình.
Tô Lam dậy, xuống tầng dùng bữa.
Dì Phương đi từ ngoài vào, trong tay cầm một bó hoa hồng màu lục.
“Ôi trời ơi, ông chủ thật sự là miệng nói một đẳng, lòng nghĩ một nẻo, sáng còn không tình nguyện nói không muốn ăn cùng phu nhân, giờ không phải lập tức tặng người ta hoa rồi sao!”
Tô Lam vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trước mắt toàn một màu xanh lục!
Lòng thịch một tiếng!
Hoa hồng màu lục!
Lại là hoa hồng màu lục!
Từ sau khi Quan Triều Viễn và Giản Ngọc đánh nhau lần trước, Giản Ngọc không biết tung tích, đám hoa hồng màu lục này cũng không xuất hiện thêm nữa.
Nhưng bây giờ, hoa hồng màu lục lại xuất hiện thêm lần nữa! “Đưa cho tôi đi” Tô Lam đón lấy bó hoa hồng từ trong tay dì Phương.
“Phu nhân, giờ chác là cô và ông chủ làm hòa rồi hả? Vợ chồng son làm gì có chuyện giận nhau lâu chứ!”
Tô Lam cười lúng túng, rồi ôm bó hoa hồng màu lục lên tầng.
Cô khóa cửa phòng ngủ lại.
Từ bên trong bó hoa hồng màu lục, tìm thấy một tấm thiệp.
“Em yêu, lâu rồi không gặp, có nhớ anh không?”
Vẫn là nét chữ của Giản Ngọc, vẫn là giọng điệu của Giản Ngọc như trước!
Làm sao đây?
Nhất thời Tô Lam không biết làm sao.
Giản Ngọc lại quay lại rồi!
Lần này anh ta trắng trọn như thế, nhà cô, có thể thấy Giản Ngọc bi: tiếp gửi hoa đến cô ở đâu!
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ!
Chương
Buổi chiều, nhân lúc dì Phương và Lê Hoa không để ý, Tô Lam trực tiếp ném bó hoa hồng màu lục vào thùng rác ở rất xa.
Về đến nhà, vốn Tô Lam định liên lạc với Giản Ngọc, nhưng lúc này cô mới ý thức được, từ sau khi Quan Triều Viễn và Giản Ngọc đánh nhau lần trước, cô đã xóa hết phương thức liên hệ của Giản Ngọc.
Cô cho rằng Giản Ngọc đã thua Quan Triều Viễn, thì sẽ không xuất hiện nữa, ai có thể ngờ rằng anh ta lại xuất hiện lần nữa?
Hiện giờ cô muốn liên lạc với anh ta cũng không liên lạc được.
Tô Lam nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Quan Triều Viễn.
“Tối nay có về không? Muốn ăn gì?”
Nhất định cô phải hoàn toàn khôi phục lại quan hệ với Quan Triều Viễn trước khi Giản Ngọc xuất hiện, tránh cho lại xuất hiện sự cố nào nữa.
Quan Triều Viễn nhìn tin nhắn Tô Lam gửi tới, lập tức bật cười.
Xem ra cách của anh thật sự có tác dụng rồi.
Thế nhưng không thể để Tô Lam thực hiện được ý đồ nhanh như thế được.
“Sao thế? Mong tôi về nhà ngủ với cô thế sao?”
Khi thấy tin trả lời, trái tim Tô Lam lạnh đi.
Không nên như này chứ?
Lễ nào, tất cả đều là cô đoán sai rồi, thật ra người đàn ông này căn bản không tức giận?
“Tôi có chuyện muốn nói với anh” Tô Lam nhịn, gửi thêm tin nữa cho Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn nghĩ một lát, nhất định anh phải nghĩ cách mới được.
“Ừ, có chuyện nói với tôi à, tiếc là tôi không muốn nghe!”
Thấy tin nhắn Quan Triều Viễn gửi, trái tim Tô Lam hoàn toàn lạnh lẽo.
“Anh có thể đừng ăn nói kỳ quặc như thế được không?”
“Tôi cứ nói với cô như thế đấy thì sao? Tối nay hẹn người khác, không về nhài”
Khi đọc được tin nhắn, suýt chút nữa Tô Lam ném điện thoại đi!
Rõ ràng tối qua người đàn ông này đã rất thỏa mãn, Sao.
thoáng cái liền lật mặt rồi?
Không được, xem ra cô vẫn cần nói rõ tình cảm của mình cho Quan Triều Viễn, cứ kéo dài như này, hiềm khích giữa hai người sẽ càng ngày càng lớn, đặc biệt là Giản Ngọc sắp xuất hiện rồi.
Tô Lam ngồi trong thư phòng, muốn cô tỏ tình trực tiếp với Quan Triều Viễn, chắc chắn cô không làm được, vì thế cách duy nhất cô có thể nghĩ ra chính là viết thư!
Viết cái gì đây?
Tô Lam lại gặp khó khăn lần nữa.
Trên thực tế, Quan Triều Viễn cực kỳ muốn về nhà, nhưng nghĩ tới cách của mình đã có tác dụng, chắc là nên cho Tô Lam thêm một chút liều thuốc mạnh nữa, vì thế, anh dùng cách lạt mềm buộc chặt.
Tối nay sợ là không thể về, cũng chỉ đành tăng ca thôi!
Chỉ là khổ cho tất cả các nhân viên của Dark Region.