Chương
“Mấy ngày nay ở nhà phu nhân làm những gì “Xem tỉ vi, đi ngủ, thỉnh thoảng mở lò nướng bánh, phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng đọc sách thì phải.”
Quan Triều Viễn không nói gì, đi nhanh lên tầng, mở cửa thư phòng.
Trong thùng rác trong thư phòng, đầy ụ toàn là giấy!
Đống giấy này y hệt như bức thư mà anh cầm trong tay!
Mấy ngày nay Tô Lam đều chuẩn bị thư †ỏ tình, cô không muốn để Lê Hoa thấy, vì thế dặn dò Lê Hoa mấy ngày nay không cần thu dọn.
Vốn Tô Lam định chờ mình viết xong thư rồi dọn hết đống giấy trong thư phòng, nhưng bản thân cô lại quên mất.
Quan Triều Viễn lập tức đi tới, ngồi xổm xuống, nhặt giấy ra khỏi thùng rác.
Lúc này cái gì mà bệnh sạch sẽ, toàn bộ đều quên hết!
“Quan Triều Viễn, bức thư này tôi đã nghĩ rất lâu, vẫn quyết định nói cho anh biết suy nghĩ của tôi, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi, tin là anh cũng hiểu vài điều, nhưng những gì anh biết, chỉ là một phần nghìn mà thôi, trước giờ chưa từng có người nào đối xử tốt với tôi như anh…”
“Quan Triều Viễn, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự, hình như tôi đã thích anh… Khi anh tỏ tình với tôi, tôi hoàn toàn ngây ngốc, vì tôi cho rằng căn bản anh không thể yêu tôi…”
“Quan Triều Viễn, tôi luôn trốn tránh tình cảm của mình, nhưng lúc này tôi quyết định dũng cảm một lần, nói cho anh những lời từ đáy lòng mình…”
Tô Lam thật sự nghĩ ra vô số cách viết thư, nhưng không có cách nào khiến cô hài lòng.
Vì thế, cuối cùng cô chọn cách đơn giản nhất.
Giấy trong thùng rác rất nhiều.
Quan Triều Viễn dứt khoát ngồi xuống đất, vuốt thẳng những trang giấy đã vò thành cục, sau đó đọc nội dung bên trong.
Anh có thể cảm nhận được, Tô Lam dùng rất nhiều tâm huyết để viết những bức thư này!
Thậm chí trong đầu anh còn hiện ra cảnh tượng Tô Lam gãi đầu không biết viết thế nào!
Vậy mà cô lại thật sự yêu anh!
Từ những bức thư này, anh có thể thấy được, cô yêu anh không phải ngày một ngày hai.
Quan Triều Viễn đọc đến mỏi mắt, cẩn thận cất những bức thư này đi, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Tô Lam chỉ cảm thấy mông đau rát, cô không biết bản thân mình bị thương như thế nào, lúc này cũng không có cách nào tìm người bôi thuốc cho, chỉ có thể nhịn.
Trong khoảng thời gian Quan Triều Viễn đọc thư, cô cố gắng chống người dậy, tắm rửa qua loa một chút, thay sang đồ ngủ rồi chuẩn bị đi ngủ.
Cô cho rằng Quan Triều Viễn đã đi rồi.
Cửa lại mở ra lần nữa.
Tô Lam giật mình, cô đang nằm nhoài trên giường, liếc một cái liên thấy Quan Triều Viễn .
Lúc này cô cũng rất tức giận, không ngờ người đàn ông này lại thật sự dám xuống tay!
“Còn chưa đánh đủ có phải không?”
Quan Triều Viễn sững sờ, sau đó xoay người đi tới bên giường, ngồi xổm cạnh đầu giường.
“Đánh em đau rồi đúng không?”
Chương
Giọng điệu này hoàn toàn là biến thành một người khác!
Hơn nữa vẻ hung hãn trên mặt anh lúc nãy, đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa!
Nhất thời, Tô Lam không nói được câu nào, hiện giờ là ảo giác hay lúc nãy mới là ảo giác chứ?
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam giữ nguyên tư thế nằm bò, lập tức đứng lên.
“Để tôi xem xem vết thương của em thế nào!”
Nói rồi Quan Triều Viễn liền định kéo chăn ra.
Tô Lam lập tức đè chăn xuống, người và chăn, cọ mạnh vào nhau, lại đau một lúc!
“A..” Tô Lam mếu.
“Mau để tôi xem xem!” Quan Triều Viễn lại định kéo chăn ra.
“Anh còn động đậy nữa! Tôi chết chung với anh!”
Đương nhiên Tô Lam không chịu, dù sao, chỗ cô bị thương cũng là mông.
Quan Triều Viễn lập tức dừng tay.
“Có cái gì mà ngại chứ, chúng ta đã kết hôn rồi, trên người em có chỗ nào mà tôi chưa thấy chứ?”
“Cút!”
Tô Lam điên tiết nhìn anh.
Không phải là vì anh vừa mới đánh cô sao?
“Vừa đánh vừa xoa có phải không? Quan Triều Viễn , không cảm thấy hành động của anh rất đáng khinh sao? Anh còn dám đánh cả phụ nữ!”
Đây là điều Tô Lam không chấp nhận được nhất.
Mặc dù trước kia Mục Nhiễm Tranh từng nói, Quan Triều Viễn rất thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, đương nhiên, Mục Nhiễm Tranh chính là vì sợ sự bạo lực của Quan Triều Viễn , nên mới sợ anh.
Có vô số lần Tô Lam lo lắng Quan Triều Viễn sẽ đánh người, nhưng không ngờ anh thật sự lại đánh cô.
“Đó không phải là vì tôi tức quá sao?”
Nghe thấy chuyện này, Tô Lam lại càng tức giận.
“Tức quá thì có thể đánh người sao? Vậy hiện giờ tôi tức lắm rồi, có phải có thể đánh anh không?”
“Có thể”
Quan Triều Viễn gật đầu cực kỳ nghiêm túc.
Điều này khiến Tô Lam không còn gì để nói.
Cô thật sự hận không thể đánh cho anh một trận, nhưng bây giờ cô nằm trên giường, căn bản không thể động đậy.
“Cho anh nợ đấy!” Tô Lam gầm lên.
“Được, tôi nợ, tôi bảo bọn họ chuẩn bị một chiếc thắt lưng y hệt như thể, còn nguyên tem mác trả cho em.”
Tô Lam đánh giá Quan Triều Viễn một lượt, sao người đàn ông này lại lật mặt nhanh thế?
Vừa khéo nhân cơ hội này, bàn luận một chút, vừa rồi khi anh xuống tay, cô căn bản không có cơ hội giải thích.
“Tôi đã nói với anh rồi, hai người chúng tôi căn bản không còn liên lạc nữa, anh ấy cầu hôn liên quan gì đến tôi? Sao anh không tìm anh ấy đi?”
Chương
“Đúng đúng đúng, em nói đúng!”
Quan Triều Viễn gật như gà mổ thóc.
Chuyện này khiến Tô Lam thoáng cái không cáu nữa, cũng không biết nói gì mới tốt.
Quả nhiên người đàn ông này là quái thai, lật mặt cũng quá là nhanh!
Tô Lam không nói gì nữa, Quan Triều Viễn liền sán tới bên giường.
“Em nói xong rồi có phải không? Tôi có thể nói rồi, có đúng không?”
Tô Lam lườm anh, bò lên gối, dáng vẻ không thèm để ý.
Quan Triều Viễn lập tức nở nụ cười.
“Em yêu tôi từ lúc nào thế? Yêu tôi nhiều thế nào? Có phải là cực kỳ cực kỳ yêu tôi không?”
Phụt…
Nghe thấy lời Quan Triều Viễn nói, Tô Lam liền cực kỳ ngạc nhiên!
“Tôi không yêu anhl” Tô Lam quay mặt sang hướng khác.
Quan Triều Viễn duỗi đôi chân dài, trèo thẳng lên giường, trèo qua Tô Lam, đi tới phía bên kia.
“Em không phủ nhận được, tôi có bằng chứng!” Nói rồi, Quan Triều Viễn lấy bức thư mà Tô Lam viết từ trong túi ra.
Khi vừa nhìn thấy bức thư, thật sự đến suy nghĩ đập đầu chết đi Tô Lam cũng nghĩ tới!
Cô đã quên sạch sành sanh chuyện bức thư!
Dì Phương không thấy hai người họ đang cãi nhau sao? Sao còn đưa bức thư cho anh chứ?
Tô Lam định đưa tay giằng lấy, nhưng Quan Triều Viễn nhanh mắt nhanh tay, vội vàng cất đi.
“Đó là tôi lừa anh, muốn trêu anh mà thôi!”
Tô Lam lại quay mặt sang bên kia, biểu cảm trên mặt cực kỳ đau khổ.
Cô đã bị người đàn ông này đánh đến nông nỗi này, vậy mà còn tỏ tình với anh?
Quan Triều Viễn lại nhảy sang bên kia.
Nếu không phải là anh lật được đống giấy Tô Lam vứt vào thùng rác trong thư phòng kia, có lẽ anh sẽ tin lời Tô Lam nói.
“Em không cần phủ nhận, tôi không chỉ đọc cái này, tôi đã đọc hết tất cả rồi.”
“Còn đọc cái gì?’ Tô Lam hoảng hốt nhìn Quan Triều Viễn .
“Hihi” Quan Triều Viễn cười tinh nghịch.
Tô Lam lập tức nhớ tới đống giấy cô vứt trong thùng rác kia!
Trời ạ, đây là chuyện ngu ngốc nhất cô từng làm!
Trước kia cô không để Lê Hoa dọn dẹp, hoàn toàn là vì không muốn để Lê Hoa nhìn thấy!
Không ngờ lại để người đàn ông này đọc được!
“Tô Lam, rốt cuộc em yêu tôi từ lúc nào? Yêu nhiều không, có phải là cực kỳ cực kỳ yêu tôi không?”
Quan Triều Viễn lại nhắc lại câu hói của mình một lần nữa Lẽ nào đây không phải là lời thoại của phụ nữ sao? Vì sao người đàn ông này lại cố chấp như thế?
“Không yêu nhiều!” Tô Lam bò lên gối, úp mặt lên gối, “Được rồi được rồi, em không cân miệng nói một đang bụng nghĩ một néo, tôi biết em rất yêu tôi! Mau để tôi xem vết thương của em!”