Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Quan Triều Viễn lại kéo chăn ra lần nữa.
Tô Lam lập tức trừng mắt hung dữ nhìn Quan Triều Viễn “Anh còn kéo chăn của tôi ra nữa, tôi sẽ bắt đầu hận anh!
Nhìn đôi mất trợn trừng của Tô Lam, Quan Triều Viễn không dám làm bừa, chỉ đành thu tay về.
“Tôi lo lắng cho em mà, tôi bôi thuốc cho em.
“Không dám! Lúc anh đánh tôi sao không nghĩ tới?”
“Ra ngoài, bây giờ tôi muốn đi ngủ”
“Được được được, tôi ra ngoài, em đừng tức giận, có gì ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”
Quan Triều Viễn giống như chú cừu con ngoan ngoãn, chuyện gì cũng thuận theo Tô Lam.
Cuối cùng anh liếc nhìn Tô Lam, vốn định hôn cô một cái, kết quả, bị Tô Lam trừng mắt nên không dám.
Chỉ đành hậm hực đi ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa phòng, anh lại lấy bức thư kia ra, nhìn câu “Tôi yêu anh rồi” kia, khóe miệng không nhín được mà giương lên Cô yêu anh, anh yêu có, thật sự là tốt quá rồi!
Trước giờ anh chưa từng vui như ngày hôm nay!
Tô Lam bò trên giường, trên người vân hơi đau âm Í.
Người đàn ông này đã biết.cô yêu anh, tiếp theo phải làm như nào đây?
Ngày mai lại đi đâu vê đâu chứ?
Cô thật sự không biết Mang theo sự đau đớn và phiên muộn, cô từ từ đi vào giấc mộng.
Hôm sau khi tỉnh lại, Tô Lam phát hiện, bản thân bị trói gô cổ trên giường.
Hai cánh tay và hai cẳng chân bị trói ở bốn góc giường.
Tô Lam không biết làm sao.
Vậy mà cô lại cho rằng…
Mặt không khỏi càng đỏ hơn.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, thấy mặt cô cực kỳ đỏ.
“Tôi biết em rất yêu tôi, tôi cũng rất muốn làm tình với em, nhưng cũng phải chờ em khỏi đã rồi tính chứ?”
Tô Lam lập tức vùi đầu xuống gối.
Chương
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng cầm bông lên, thấm thuốc nước, khẽ lau cho Tô Lam.
“A…
“Đau à? Vậy tôi nhẹ tay một chút!”
Tô Lam cảm nhận được rõ ràng, động tác tay của Quan Triều Viễn nhẹ hơn nhiều.
Thuốc nước nhẹ lướt qua làn da cô, mặc dù hơi xót, nhưng cũng rất dễ chịu.
Ba vết rất rõ ràng trên mông của Tô Lam.
Quan Triều Viễn thật sự hối hận đến xanh ruột.
Sau khi bôi xong thuốc cho Tô Lam, anh nhanh chóng tháo dây trói cô ra.
Tô Lam đỡ thân người, ngồi dậy.
Cô nhìn Quan Triều Viễn .
Quan Triều Viễn liền nhìn cô, nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng vừa đều vừa trắng.
Nhưng thái độ của Tô Lam với Quan Triều Viễn vẫn không tốt, cô cẩn thận đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
“Có cần tôi giúp em không?”
Tô Lam không thèm để ý, người đàn ông này có cần làm quá lên thế không?
Cô bị thương ở mông, cũng không phải bị thương ở tay, đi rửa mặt mà thôi.
Tô Lam đánh răng rửa mặt xong, đi ra khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đứng ở cửa nhà vệ sinh, mặt mày tươi cười đón cô.
“Đi ăn sáng đi, tôi bảo bọn họ nấu cháo trứng muối thịt băm”
Vừa nói, Quan Triều Viễn giơ tay lên, định vuốt tóc Tô Lam, cô trực tiếp hất tay anh ra, không thèm liếc nhìn anh, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Quan Triều Viễn cũng không tức giận, lật đật chạy theo phía sau cô.
Hai người cùng nhau đến phòng ăn.
Dì Phương thấy hai người đi xuống cùng nhau, thâm nghĩ chắc là làm lành rồi, vội vàng gọi bọn họ vào ăn sáng.
Tô Lam vừa ngồi xuống ghế, mông vừa chạm vào ghế liên bật lên như lò xo.
Đau đớn kịch liệt truyên từ mông tới.
Quan Triều Viễn nhíu mày.
“Còn không mau đi lấy tấm nệm ra cho phu nhân! Dày một chút, mềm một chút!”
“Vâng vâng vâng!” Di Phương vội vàng đi lấy.
Rất nhanh, dì Phương liền lấy một tấm đệm dày tới, lót dưới ghế của Tô Lam.
“Chậm một chút” Quan Triều Viễn nhắc nhở.
Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn , tất cả chuyện này không phải đều là anh ban tặng sao?
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, mặc dù vẫn hơi đau, nhưng đã đỡ hơn lúc nãy nhiều.
Quan Triều Viễn ân cần đưa bát cháo tới trước mặt Tô Lam.
Tô Lam không thèm nhìn, chỉ để ý ăn đồ ăn của mình.
Chương
Ăn xong bữa sáng, Tô Lam nhớ tới đống thư cô viết trong thư phòng, vì thế cẩn thận đi lên tầng, định cất đi.
Mặc dù Quan Triều Viễn đã đọc, nhưng cô vẫn muốn tiêu hủy hết đi.
Vào trong thư phòng, phát hiện thùng rác trống không.
Quan Triều Viễn cũng đi vào theo.
“Em muốn tìm gì?”
“Rác trong thùng rác đâu?”
“Vứt rồi.”
“Thật sự?” Thái độ của Tô Lam đối với anh vẫn không thể tốt lên được.
“Lừa em làm gì? Em đã nói đó là rác, rác mà không vứt, thì để đó làm gì?”
Đúng lúc này, nhà có khách.
Dạ Bân.
Khi ở bên phía hoa viên Crystal, dì Phương đã từng gặp Dạ Bân.
“Cậu Dạ, đến tìm ông chủ sao?”
“Cậu ấy đâu?”
“Tôi gọi giúp cậu, cậu ấy ở trên tầng”
“Không cần đâu, dì đi làm việc đi, tự tôi đi †ìm cậu ấy”
Quan hệ giữa Dạ Bân và Quan Triều Viễn luôn rất tốt, khi ở hoa viên Crystal, anh cũng luôn coi đó như nhà mình, cực kỳ tùy tiện.
Dì Phương cũng không ngăn cản Dạ Bân đi thẳng lên tầng.
“A Viễn!” Anh gọi to một tiếng, không có ai trả lời.
Cửa phòng ngủ đang mở.
Anh trực tiếp ngó đầu vào, tiện tay mở hẳn cửa phòng ngủ.
“ĐM”
Anh nhìn thấy cái gì đây?
Trên mặt đất gần giường là một chiếc thắt lưng đã đứt, ngoài bốn góc giường còn buộc bốn mảnh vải ra, trong phòng còn hơi lộn xộn.
Đây hiên nhiên là…
“Chơi đủ hăng nha!”
Dạ Bân giống như đang thưởng thức thứ gì đó, đứng ở cửa, hồi lâu vẫn chưa muốn rời đi.
Trong thư phòng Tô Lam thấy trong thùng rác không có gì thì liền định rời khỏi thư phòng, kết quả lại bị Quan Triều Viễn chắn đường.
“Tránh ra!”
“Tô Lam, sao em không để ý đến tôi?”
“Thế tôi vừa nói chuyện với chó à?” Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn , ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước.
“Chẹp… Có thể nói tử tế không?”
“Tôi có thể nói chuyện với anh là đã đủ rồi!
Tránh ra!” Tô Lam ôm cánh tay, quay mặt sang một bên.