Chương 5199 Một câu nói bá đạo như vậy lại được nói ra một cách thâm tình như vậy, gần như là không có cô gái nào có thể đỡ nổi. Phải biết rằng Tống Chỉ Manh đã đợi câu nói này từ rất lâu rồi. Trong quấng thời gian yêu đương lâu như vậy, còn có cả nhiều năm chia la và đau đớn nữa. Tất cả những điều này sẽ có một kết thúc vào tháng sau sao? Tống Chỉ Manh chỉ cảm thấy mắt mình cay cay, cô ấy bỗng nhiên kiễng chân, dùng hết sức lực nhào vào lòng của Khúc Thương Ly, dùng sức ôm lấy Cổ của anh ta. Cô ấy vùi đầu vào ngực Khúc Thương Ly, sợ rằng nước mắt đang trào ra của mình sẽ bị người khác nhìn thấy. Giọng nói nhỏ nhẹ của cô ấy như đang tự hỏi cũng giống như đang nói gì đó với Khúc Thương Ly: “Là thật sao? Khúc Thương Ly anh nói cho em biết, lời anh vừa nói đều là thật sao?” “Anh nghiêm túc sao? Anh thật sự muốn cưới em sao? Thật sự muốn bên em cả đời sao?” Khúc Thương Ly rũ mắt nhìn cô, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn cô. Vuốt v e cánh môi của cô một cách nhẹ nhàng nhất, giọng nói trầm thấp đầy dịu dàng, vô cùng hấp dẫn: “Tất nhiên, đời này, em là người phụ nữ duy nhất anh muốn lấy làm vợi” Tô Lam đứng bên cạnh nghe được lời nói vô cùng chân thành thân mật của hai người, nhất thời cảm động đến mức chảy cả nước mắt. Cô gần như theo bản năng nắm lấy tay của Quan Triều Viễn. Tuy là ông trời đối xử bất công với Tống Chỉ Manh, nhưng mà ít nhất vẫn chưa lấy đi tất cả mọi thứ của cô ấy, vẫn để cho cô ấy có được một tình yêu sâu sắc trọn đời. | Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, hai người cứ nhìn nhau như vậy, cứ như là hai người có thể hiểu được sự rung động và cả sự trân trọng trong ánh mắt của đối phương. Tô Lam cứ như vậy nắm chặt tay của Quan Triều Viễn, trong lòng cô âm thầm thề với bản thân. Sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt với người đàn ông bên cạnh mình này, chắc chắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến bản thân phải hối hận. Đối với tình cảm giữa Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly, năm đó ít nhiều ông cụ Quan cũng đã nghe kể. Bây giờ thấy bọn họ có thể có được một kết thúc đẹp sau quãng đường dài như vậy. Ông cụ Quan cũng thở dài một hơi. Mẹ của Tống Chỉ Manh là con gái thứ ba của ông. Năm đó vì định kiến mà nhà họ Tống cứng rắn chia rẽ đôi tình nhân này. Thậm chí còn dân đến một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc. | May mãn là hai người họ đều không hề buông bỏ đối phương, cuối cùng họ cũng có thể đến với nhau. Trong lúc mọi người đều đang đắm chìm trong sự cảm động, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: “Con không đồng ý! Con không muốn! Con không cho hai người kết hôn, hai người không thể kết hôn.” Giọng nói này khiến Tống Chỉ Manh và Khúc Thương Ly đang ôm nhau thắm thiết tách nhau ra. Tống Chỉ Manh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Cô ấy nhìn về phía giọng nói, nhận ra Nhất Phàm ban nấy vẫn ngồi ngoan ngoãn trên bàn ăn đã đứng lên. Đôi mắt to của cậu bé ửng đỏ, nhìn cô ấy với ánh mắt như đang nhìn một kẻ thù, cả người đều như đang xù lông. Trên mặt của Tống Chỉ Manh hiện lên biểu cảm kinh ngạc: “Nhất Phàm?”