Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Nhớ cái đầu này, dùng sức đập xuống đất, sẽ phát tín hiệu cho tôi, tôi sẽ đến cứu em”
Nói xong, lần này Giản Ngọc thật sự rời đi.
Tô Lam đi tới, đóng cửa sổ lại, nhìn ra bên ngoài, đã không thấy bóng dáng của Giản Ngọc đầu nữa.
Người đàn ông này luôn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác nghi ngờ anh không phải là người.
Tô Lam cất thử như viên đạn kia đi, nhỡ sau này thật sự có lúc cần dùng tới thì sao, cũng là thứ để phòng thân.
Còn có chuỗi tràng hạt như chiếc răng kia nữa, cô cũng cất đi.
Cô bỗng nhớ ra một chuyện!
Lập tức nhìn về phía điện thoại!
“Vẫn chưa kết thúc sao?”
“Còn phải đợi đến lúc nào?”
“Bé con bé con bé con.”
Tận mười mấy tin nhắn.
Từ những tin nhắn này, Tô Lam có thể thấy được Quan Triều Viễn nôn nóng đến mức nào.
Hỏng rồi!
Khả năng cao là người đàn ông này tức giận rồi!
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mục Nhiễm Tranh
“Lập tức gửi cho tôi mấy con buồn cười!”
Mục Nhiễm Tranh bị nghiện mạng xã hội, căn bản là điện thoại không rời người, lập tức trả lời tin nhắn.
“Cô lấy con làm gì? Không phải là thích cái này rồi chứ?”
Thường ngày đều là anh gửi icon cho cô, Tô Lam luôn không quá quan tâm.
“Chú anh cáu rồi, tôi phải dỗ anh ấy!”
“ĐM!”
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy bản thân không nên hỏi!
Anh nhanh chóng gửi vài con buồn cười cho Tổ Tô Lam.
“Không được không được phải cái loại mập mờ, tốt nhất là háo sắc một chút.”
“ĐM!”
Mục Nhiễm Tranh quả thật là cực kỳ bị đả kích!
Hai người này thường ngày nói chuyện mập mờ đến thế nào chứ?
Mục Nhiễm Tranh chỉ đành lấy những con mình cất giấu kỹ ra, gửi cho Tô Lam.
Tô Lam thấy khá ổn, lập tức gửi cho Quan Triều Viễn .
“Cục cưng, đừng tức giận nữa! Tôi về rồi đây!”
Vốn dĩ Quan Triều Viễn đã rất tức giận.
Đã nói là video call, người phụ nữ này bỗng nhiên lại nói cái gì với đạo diễn!
Vốn dĩ thời gian bọn họ có thể video call cũng không nhiều.
Còn luôn bị những cái người vớ vẩn kia chiếm mất!
Chương
Nhưng khi anh nhìn thấy những con trên màn hình điện thoại, lập tức bật cười!
Trong đó có một icon, là hình động.
Một cô bé cực kỳ đáng yêu đang cầm nước mắt, bên trên còn thêm dòng chữ: không phải người ta cố ý đầu, lần này tha cho người ta nha, đánh nhẹ chút có được không?
“Mấy thứ này ở đâu ra thế?”
“Lấy ở chỗ Hắc Thổ, còn giận không?”
“Hừ!”
“Đừng tức giận nữa, không phải tôi cố ý đầu, để anh đợi lâu như thế, chờ về nhà sẽ bồi thường cho anh”
Gửi những thứ này xong, Tô Lam cảm thấy không đúng lắm.
Lẽ nào đây không phải là lời mà đàn ông nói với phụ nữ sao? Vì sao một cô gái như cô lại phải nói những lời này với chồng mình chứ?
“Đánh thì nhất định phải đánh, nể tình em tốn công tốn sức nịnh nọt, sẽ đánh nhẹ hơn một chút.”
Tô Lam bĩu môi, nhìn người đàn ông thích muốn chết nhưng vẫn cứng miệng này.
“Sẽ đánh nhẹ một chút sao?”
“Một chút xíu.”
Đọc được câu trả lời của Quan Triều Viễn , Tô Lam suýt hộc máu!
Cái tên trẻ con này, Quan ba tuổi!
Vì đã mất quá nhiều thời gian với Giản Ngọc, hiển nhiên là không có thời gian để video call nữa, ngày mai Tô Lam còn phải quay phim, ngày mai Quan Triều Viễn cũng còn phải đi làm.
“Được rồi, không nói nữa, tôi sắp về rồi.”
“Lúc nào thì về? Tôi đi đón em.”
Ngắm trời, ngắm trăng, ngóng trông đến ngày đó.
Quan Triều Viễn cảm thấy bản thân ở nhà một mình đã lâu lắm rồi.
“Kế hoạch quay phim của chúng tôi còn có hai ngày, sắp rồi, sắp rồi”
“Quay xong là về ngay cho tôi, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về đánh!”
Quan Triều Viễn thuận tiện gửi một icon cười ranh mãnh.
Về khoản icon này, Quan Triều Viễn cũng không thích, icon của anh toàn bộ là con có sẵn trên hệ thống.
Thậm chí lúc trước anh còn không nhắn tin wechat gì đó, là sau khi quen Tô Lam thì mới dùng.
“Ngủ đi, ngủ ngon”
“Không hôn một cái sao?”
Tô Lam lập tức gửi một icon hôn.
Quan Triều Viễn cũng trả lời cô một icon.
Hai ngày quay phim trôi qua rất nhanh, cuối cùng “Chuyến đi lãng mạn” đã đóng máy, mọi người đi khắp hơn nửa đất nước, cũng coi như đặt một dấu chấm viên mãn ở đây.
Cả đoàn phim tụ họp ăn liên hoan đóng máy cùng nhau, Tô Lam và Hình Triều Dương cùng ngồi máy bay bay về thành phố Z.
Trong quá trình quay phim, hai người tiếp xúc cũng coi như hòa hợp, Hình Triều Dương là đàn anh, cũng cực kỳ chăm sóc cho Tô Lam, diễn xuất đương nhiên là cũng rất tốt, Tô Lam cũng học được không ít.
Chương
Chỗ ngồi của hai người ở trên máy bay cũng gần nhau.
“Tô Lam, em có thời gian không? Trưa nay đến nhà tôi đi?”
Chiều hôm qua đóng máy, tối qua liên hoan đóng máy, thật ra hai người không nhất định phải ngồi cùng một chuyến bay quay về.
Nhưng hai người không hẹn mà lại chọn cùng một chuyến bay, có lẽ là do nóng lòng về nhà.
“Hả?” Trước lời mời đột ngột của Hình Triều Dương, Tô Lam cũng không biết làm sao.
Cô đã hứa với Quan Triều Viễn , quay xong sẽ về ngay.
“Cái này.”
“Em có lịch trình sao?”
“Không có”
Mặc dù cô không có việc, nhưng cô có chồng!
“Vậy thì về nhà với tôi đi, tôi đã hứa với vợ tôi, trưa nay nhất định phải dẫn em về, cô ấy là người hâm mộ của em, cực kỳ thích em.”
Hình Triều Dương khi không quay phim hiền lành hơn lúc quay phim rất nhiều.
Thật ra cá nhân Tô Lam cũng rất muốn giao lưu nhiều một chút với Hình Triều Dương.
“Thế nào? Rất khó xử sao? Cho dù là rất khó xử thì em cũng phải đồng ý, tôi đã thề thốt trước mặt vợ tôi rồi, trưa nay mà tôi không dẫn em về, chắc là phải quỳ vẫn giặt mất”.
Lời này trực tiếp chọc cho Tô Lam bật cười, không ngờ ngoài đời Hình Triệu Dương lại bị vợ quản nghiệm như thế.
“Vâng”
“Vậy xuống máy bay thì chúng ta đi cùng nhau.”
Tô Lam thể hiện là đồng ý.
Hình Triều Dương hoàn thành nhiệm vụ, cũng coi như thở phào một hơi.
“Em có biết không? Thật ra, vợ tôi cực kỳ không muốn cho tôi quay phim của đạo diễn Nghiêm, lúc trước tôi từng hợp tác với đạo diễn Nghiêm, sau khi vợ tôi xem xong, liền luôn nói quá biến thái, về sau kiên quyết không cho tôi nhận nữa.”
“Vậy về sau vì sao lại nhận chứ?”
Thật ra Tô Lam hợp tác hai lần với Nghiêm Kha, cô cũng biết, yêu cầu của Nghiêm Kha thật sự là quá cao!
Không chừng lần sau cô cũng không hợp tác với Nghiêm Kha nữa.
“Vì vợ tôi nghe nói em diễn nữ chính, lập tức bảo tôi ký hợp đồng, cũng không suy nghĩ gì cả! Người phụ nữ này rất không có tiết tháo, cứ bán tôi như thế.”
Hai người cùng bật cười.
“Cô ấy cực kỳ thích em, từ lúc quay Yên hồng thiên hạ đã nói, anh xem đi, cô bé này nhất định sẽ nổi tiếng, khi Âm thanh hoa
nở lên sóng, cô ấy xem tổng cộng lần! Còn mời mọi người trong phòng làm việc của cô ấy xem nữa!”
Vậy mà Tô Lam lại không biết cô còn có người hâm mộ cuồng nhiệt như này.
Quen thêm một người bạn cũng không phải là chuyện xấu.
Vì chiều nay Quan Triều Viễn còn phải họp, vì thế anh không đến đón Tô Lam mà cử Doãn Cẩn tới.
Vừa xuống máy bay, Tô Lam liền lập tức gọi điện cho Doãn Cẩn, nói là cô qua chỗ người bạn một chuyến.
Chương
Người quản lý của Hình Triều Dương đến đón sân bay, đưa hai người tới nhà của Hình Triều Dương.
Mạnh Gia Gia đã chờ ở nhà rất lâu, khoảnh khắc cửa mở ra, cô ta kích động ôm lấy Tô Lam, gần như bật khóc.
Hình Triều Dương lớn hơn Mạnh Gia Gia mười hai tuổi, vì thế tuổi tác của Mạnh Gia Gia và Tô Lam cũng xấp xỉ nhau.
Khi bọn họ vừa kết hôn, bên ngoài không hề thấy cặp vợ chồng này khả quan, nhưng không ngờ bọn họ luôn ân ái như lúc ban đâu.
Tính cách Mạnh Gia Gia tùy tiện, xóa đi cảm giác gò bó của Tô Lam rất nhanh.
“Tô Lam, để chào mừng em, tôi đã tự mình xuống bếp làm vài món ăn đấy!”
Hình Triều Dương ở bên cạnh lập tức mang biểu cảm cực kỳ tổn thương.
“Anh nói này vợ, khó khăn lắm người ta mới tới một chuyến, có phải em muốn lần này là lần cuối cùng không?”
Lời nói bóng nói gió này, Tô Lam cũng hiểu được, tay nghề nấu nướng của Mạnh Gia Gia không quá tốt.
Còn Hình Triều Dương mới là người nấu nướng trong nhà.
“Em nói cho anh biết, vì Tô Lam, để nấu hai món này, em đã học mấy ngày liền, đảm bảo là ngon!”
Ba người đang nói, bỗng trong phòng vọng ra tiếng trẻ con khóc thút thít.
Mạnh Gia Gia đi vào trong phòng, khi đi ra, còn ôm một cô bé đáng yêu ở trong lòng.
Con gái của Hình Triều Dương và Mạnh Gia Gia, năm nay đã tuổi, là một cô bé mắt to đáng yêu.
Trên weibo của Hình Triều Dương cũng từng đăng hình con gái, nhưng đều đã che mặt, hoặc là chỉ là bóng lưng.
Lần này, cuối cùng Tô Lam cũng được thấy người thật.
“Đây là con gái tôi, tên ở nhà là Nha Nha, Nha Nha, con xem, nhà có khách, đây là thần tượng của mẹ, chị Tô Lam.”
Hình Triều Dương vừa nghe thấy cách xưng hô này, liền không vui.
“Em để Nha Nha gọi chị Tô Lam, vậy anh thì thế nào?”
Mạnh Gia Gia liền lườm Hình Triều Dương.
“Ai bảo anh già chứ?”
“Vậy mà em còn cứ muốn cưới anh?”
Cảnh tượng vợ chồng đầu khẩu hàng ngày chọc cho Tô Lam bật cười, lại nhìn con gái của bọn họ, Nha Nha, một nhà ba người thật sự rất hạnh phúc.
Ăn trưa xong, Hình Triều Dương dỗ con gái đi ngủ, Mạnh Gia Gia và Tô Lam cùng nhau dọn dẹp bát đũa.
Dường như hai người vừa gặp đã thân, ở với nhau cực kỳ hòa hợp, Mạnh Gia Gia không hề coi Tô Lam là người ngoài.
Khi Tô Lam cất bát đũa vào trong tủ thì phát hiện có rất nhiều đồ nướng bánh.
“Chị Gia Gia, chị rất thích nướng bánh sao?”
Nhắc tới cái này, Mạnh Gia Gia lại hơi khó xử.
“Chị chỉ thích mà thôi, không phải gần đây rất thịnh hành sao? Mấy hôm trước định làm, mua một đống đồ, không phải là không làm được, mà là lười làm.”
Mạnh Gia Gia cười ngốc nghếch: “Có lẽ có vài người trời sinh đã không hợp để nấu ăn, nướng bánh các thứ, chị chính là loại người đó, haha”
Chương
“Nhiều nguyên liệu như này thì lãng phí quá”
Tô Lam gật đầu.
“Em làm cho chị bánh mousse xoài nhé, lát nữa Nha Nha ngủ dậy, vừa khéo một nhà ba người có thể ăn cùng nhau”
“Tô Lam, em cũng thích những thứ này sao?” Mạnh Gia Gia trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Tô Lam.
Thần tượng mà cô ta thích, sao cái gì cũng biết thế này?
“Chỉ là thường ngày thỉnh thoảng sẽ làm thôi, em khá thích nấu ăn, nướng bánh, gần đây mới bắt đầu làm”
Mạnh Gia Gia nhìn Tô Lam thành thục trộn các nguyên liệu lại với nhau, vừa nói, vừa dạy các bước cho Mạnh Gia Gia.
Khiển Mạnh Gia Gia ngạc nhiên hơn là, lời Tô Lam nói, không giống với các bước mà cô ta tra được ở trên mạng.
“Tô Lam, hình như em nói không giống với trên mạng lắm?”
thật sự là phí quá, chúng ta có thể mở một tiệm bánh cá tính một chút, kết hợp nghỉ ngơi, làm bánh với nhau, hiện giờ loại cửa hàng như này rất thịnh hành.”
Hai mắt Mạnh Gia Gia sáng lên, cực kỳ hưng phấn vì ý tưởng của mình.
Tô Lam cười lúng túng.
“Chị Gia Gia, con người em không có đầu óc làm ăn, nếu chị thuộc loại không biết nấu ăn bẩm sinh, thì em chính là loại không biết kinh doanh bẩm sinh.”
Mạnh Gia Gia vỗ tay.
“Không sao! Em chỉ cần phụ trách nghiên cứu sản phẩm cá tính một chút là được, sau đó dạy cách làm cho nhân viên của hàng của chúng ta, phần còn lại cử giao hết cho chị!”
Mạnh Gia Gia VỖ đầu mình, dáng vẻ đã tính toán đầu vào đấy.
“Thế nhưng, cái này cần đầu tư bao nhiêu tiền chứ?”
Trong tay cô không có bao nhiêu tiền.
nào?” “Chúng ta mở một cửa hàng nhỏ thử xem lượng tiêu thụ như nào trước, mấy chục triệu chắc là đủ, chúng ta chia đôi, thế
Nếu là mấy chục triệu, cô vẫn bỏ ra được, mặc dù không quá hứng thú với kinh doanh, nhưng Tô Lam cảm thấy, tiền để trong ngân hàng cũng chỉ là để đấy.
Nếu cửa hàng có thể kiếm tiền, vậy tiền trong tay cô sẽ càng nhiều hơn, còn có thể lấy một chút ra để làm từ thiện.
Sau khi làm xong mousse xoài, Mạnh Gia Gia kéo Tô Lam, bắt đầu thảo luận chi tiết chuyện tiệm bánh.