Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Cả một buổi chiều, hai người đều đang thảo luận một loạt các vấn đề về phong cách bên trong quán, chức năng, sản phẩm các thứ.
Càng thảo luận hai người càng kích động, bất giác đã đến buổi tối.
“Tô Lam, tối nay đừng đi nữa, ở nhà chị ăn tối đi, tối nay chúng ta bàn tiếp.”
Lúc này Tô Lam mới nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra trời đã tối rồi!
Trong nhà còn có một đại ma vương đang chờ cô nữa!
“Thôi ạ, chị Gia Gia, em vừa quay xong phim, còn chưa về nhà nữa, hôm khác chúng ta bàn tiếp sau?”
“Cũng đúng, gần đây quay phim cũng mệt rồi, chị vừa hưng phấn liền kéo em nói chuyện cả một buổi chiều”
“Vậy hôm khác rồi chúng ta nói tiếp, em về trước đây”
“Được được được, nhà em ở đâu? Hay là chị đưa em về?”
“Không cần đâu, chị và anh Triều Dương cũng lâu rồi chưa gặp nhau, vẫn nên tâm sự đi ạ”.
Mạnh Gia Gia tiễn Tô Lam ra ngoài cửa, Lục Uy Nhiên và Từ Phóng đã sớm được Tô Lam cho về nhà rồi, vì thế, một mình cô bắt taxi.
“Bác tài, làm phiền đi nhanh một chút, có việc gấp!”
“Cô gái, giờ này không đi nhanh được, giờ là giờ cao điểm tan làm mà”.
Gay go, lại đi đúng giờ cao điểm tan làm, không biết lúc nào mới về đến nhà nữa.
“Bác tài, vậy làm phiền bác đi nhanh hết sức có thể!”
“Được.”
Tô Lam lập tức mở điện thoại.
Vì lo lắng làm ồn Nha Nha ngủ, vì thế Tô Lam chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cô cũng không ngờ mình lại nói chuyện với Mạnh Gia Gia lâu đến thế.
Trong điện thoại có vô số tin nhắn wechat, còn có hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được, Quan Triều Viễn tức giận đến mức nào!
“Cục cưng, tôi chậm trễ một lúc, xin lỗi, hiện giờ tôi đang trên đường về nhà, nhưng hình như hơi tắc đường, chắc là sẽ muộn một chút!”
“Cô không cần về nữa!”
Đọc được tin nhắn của Quan Triều Viễn , Tô Lam thật sự là khóc không ra nước mắt.
Thật sự là chọc giận tên đại ma vương này rồi, tối nay chắc chắn cô không có kết cục tốt đẹp gì.
Không còn cách nào khác, giờ đang tắc đường, tắc đến mức con kiến cũng không chui lọt.
Tô Lam về đến nhà, mất đúng một tiếng rưỡi đồng hồ.
Vừa bước vào cửa, liền cảm thấy không khí bị đè nén.
Dì Phương lập tức đi tới.
“Phu nhân, vừa khéo cô về kịp, có thể ăn tối rồi!”
“Ăn gì mà ăn! Đổ hết thức ăn đi cho tôi!”
Tô Lam còn chưa nói gì, giọng nói tức giận của người nào đó đã truyền tới.
Chương
Sắc mặt Quan Triều Viễn thật sự là cực kỳ khó coi.
Dì Phương nhỏ tiếng nói: “Ông chủ về từ rất sớm, sau khi về không thấy phu nhân, tâm trạng rất không tốt.”
“Cái! Cái cô Hoa gì kia! Lời tôi nói, cô không nghe thấy à? Đổ hết thức ăn đi cho tôi!”
Trước giờ Lê Hoa rất sợ Quan Triều Viễn , lập tức nghe lời, đổ toàn bộ thức ăn trên bàn vào thùng rác
Quan Triều Viễn thấy không còn thức ăn nữa, lúc này mới hài lòng đi lên tầng, trong lúc đó, không hề liếc nhìn Tô Lam cái nào.
Tô Lam hít sâu một hơi, sợ là còn phải dỗ dành nhiều.
Quan Triều Viễn không về phòng ngủ mà đi vào thư phòng.
Tô Lam lập tức đi vào theo, thấy tên này cầm một quyển sách, đang ngồi trước bàn đọc sách.
“Ừm..”.
“Im mồm cho tôi! Không thấy tôi đang đọc sách à? Không lịch sự chút nào!”
Miệng của Tổ Tô Lam còn chưa mở hẳn ra, thì đã nghe thấy tiếng gầm thét của Quan Triều Viễn .
“Ừm..”
“Tôi bảo cô im miệng, cô không nghe thấy à? Cứ phải để tôi nói hai lần, có phải không?”
Quan Triều Viễn lại gầm lên.
“Tôi muốn nói là anh cầm sách ngược rồi.”
Tô Lam chỉ quyển sách trên tay Quan Triều Viễn .
Quan Triều Viễn nhíu mày, thấy quyển sách trên tay mình đúng là đang cầm ngược, anh chỉ mải tức giận, căn bản không hề để ý.
“Tôi trời sinh đã giỏi, thích cầm sách ngược, không được sao?”
Nghe thấy lời này, Tô Lam cũng chịu.
Được, được, đương nhiên là được, anh là ông lớn, anh nói thế nào, thì chính là như thế!
Quan Triều Viễn nhìn quyển sách đang cầm trên tay, trực tiếp ném sang một bên, thuận tay mở máy tính trên bàn.
“Sao cô cứ luôn làm phiền người khác thế? Có biết lịch sự không vậy?”
Quan Triều Viễn giống như ăn phải thuốc nổ, không đợi Tô Lam nói gì, đã bắt đầu nổ tung.
“Cái anh mở là máy tính của tôi!”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn, còn không phải sao, đây là máy tính của Tô Lam.
“Đến cô cũng là của tôi, máy tính của cô cũng là của tôi, tôi không được mở máy tính của cô sao?”
“Được, tôi cũng không nói là không được.”
Tô Lam cũng coi như đã nhìn ra, người đàn ông này đang cáu giận, chỉ là lúc này anh quả thật quá khó chịu.
Cô từ từ lại gần.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, không phải về rồi sao?”
“Ai cho cô về chứ? Không phải tôi đã nói với cô là cô không cần về nữa sao?”
Quan Triều Viễn lườm Tô Lam.
“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi lại không về chứ? Hơn nữa, trong nhà còn có cục cưng nữa!”
Chương
“Cô còn biết đây là nhà cô? Hừ!”
Anh cho rằng cô đã quên cái nhà này rồi.
Tô Lam đi tới, ôm lấy cổ Quan Triều Viễn .
“Anh Triều Dương bảo tôi qua nhà anh ấy ăn cơm, anh ấy là đàn anh, tôi cũng không thể không nhận ân tình của anh ấy chứ, hơn nữa chị Gia Gia còn là người hâm mộ của tôi nữa.”
“Cô gọi anh ta là cái gì? Cô có tin cô còn gọi cái tên đáng ghét kia nữa, tôi lập tức giết anh ta không?”
Anh Triều Dương? Có phải cách gọi này quá thân mật rồi không?
“Trời ạ, người ta đã kết hôn rồi, đến con cũng có rồi, làm như tôi với anh ấy có thể có gì đó vậy!”
Tô Lam còn định nói gì đó, nhìn khuôn mặt “đáng ghét” của Quan Triều Viễn , lập tức nuốt xuống không nói nữa.
“Được được, tôi không gọi nữa, không tức giận nữa, có được không? Lâu lắm rồi không gặp, đừng vừa gặp đã cãi nhau”
Quan Triều Viễn duỗi cánh tay ra, ôm lấy eo Tô Lam, để cô ngồi vào trong lòng mình.
“Muốn tôi không tức giận nữa cũng được, phục vụ tôi cho tử tế”
Mặt dù trên mặt Quan Triều Viễn vẫn còn vẻ tức giận, nhưng hiển nhiên là do giả vờ.
Tô Lam thuận thể ôm lấy cổ Quan Triều Viễn .
“Được, biết rồi.”
Lúc này khóe môi Quan Triều Viễn mới bắt đầu giương lên: “Muốn em phục vụ ngay bây giờ”
Nói rồi, anh hôn lên cổ Tô Lam.
“Anh đừng làm loạn, giờ mới mấy giờ chứ? Còn chưa ăn tối đâu!”
“Tôi đã chờ em hơn nửa ngày rồi, còn để ý mấy giờ nữa chứ!”
Quan Triều Viễn không dừng lại, thở gấp, hôn từ cổ Tô Lam, một đường đi xuống.
“Vậy cũng không thể làm ở trong thư phòng được!”
“Thư phòng thì làm sao? Vừa khéo còn chưa từng làm ở thư phòng!”
“Haizz!”
Tô Lam còn muốn nói gì, có lẽ là Quan Triều Viễn cảm thấy quả phiền, trở người lại, hôn lên môi Tô Lam.
“Ư ư..”
“Nhớ em, Tô Lam, nhớ sắp chết rồi!”
Quan Triều Viễn vừa hôn, vừa lẩm bẩm mơ hồ không rõ.
Đúng thế, đâu có phải là cô không nhớ anh?
Khó khăn lắm hai người mới bày tỏ với nhau, nhưng vì quay phim lại chia cách lâu như thế.
Điện thoại, wechat cũng lúc có lúc không, video call lại càng ít đến đáng thương.
Tôi cũng rất nhớ anh.
Mê đắm trong biển tình của Quan Triều Viễn , trong đầu Tô Lam chỉ còn lại một câu này.
Không biết có phải là vì chưa ăn gì hay không, hai người không có quá nhiều sức.
Đặc biệt là Tô Lam, mới chỉ làm một lần đã liên tục xin tha.
Hiển nhiên Quan Triều Viễn còn chưa thỏa mãn, nhưng anh vẫn chiều theo Tô Lam.
Chương
Anh nằm trên mặt đất, không một mảnh vải che thân, trên mặt là nụ cười chưa thỏa mãn dục vọng.
Trên mặt đất là quần áo loạn lung tung.
Tô Lam ôm một chiếc áo sơ mi, vội vàng mặc lên người.
“Mau dậy đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Trên mặt Tô Lam vẫn hơi ửng hồng.
Quan Triều Viễn thuận thế ôm cô vào lòng.
“Không cần mặc quần áo, ôm em là được, người em ấm”
Tô Lam đầm lên ngực anh.
“Sao lại đáng ghét thế này?”
“Thật là tốt”.
Quan Triều Viễn ôm chặt lấy Tô Lam, nhắm mắt lại.
“Tốt cái gì?”
Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên, khẽ hôn một cái lên môi anh.
“Sao thế? Còn muốn làm?” Quan Triều Viễn nhướn mày.
Ba câu cũng không dứt được chủ đề này, cũng chỉ có mình người đàn ông này như thế!
“Cho dù hiện giờ em rất muốn làm, cũng phải nhịn cho tôi”
Tô Lam ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn !
Sao đột nhiên người đàn ông này lại đổi tính chứ?
Không đúng! Lời này của anh nói giống như bản thân cô rất đói khát vậy!
“Tôi đói rồi, đi nấu chút gì ăn đi, bổ sung sức lực, tối tiếp tục…”
Tô Lam đen mặt!
Thì ra là vì đói rồi, thảo nào anh lại dừng lại!
Tô Lam ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.
“Em có một không? Nếu mà mệt thì tôi bảo bọn họ làm nhé?”
Suy cho cùng Quan Triều Viễn vẫn thương người phụ nữ của mình.
Chương
“Anh đã bảo người ta đổ thức ăn vào thùng rác rồi, giờ lại bảo người ta đi nấu, như này không phải là giày vò người ta sao? Vẫn để tôi nấu đi.”
“Cũng vừa khéo, lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn em nấu, tôi đã gầy đi rồi, em không thấy sao?”
“Muốn ăn gì?”
“Đơn giản một chút là được, sợ là em bị mệt”
“Tôi nấu ít mì vậy, tôi xem xem trong tủ lạnh có những gì.”
Tô Lam vào bếp, Quan Triều Viễn lập tức đi theo sau.
Lê Hoa nghe thấy động tĩnh của bọn họ, vốn định ra ngoài, dì Phương lập tức gọi cô ta lại.
“Đừng ra ngoài nữa, đừng làm phiền hai người họ”.
Giờ đã là mười giờ tối, Tô Lam nhìn qua phòng dì Phương và Lê Hoa, cảm giác hai người đều đã ngủ rồi, cũng không muốn làm phiền bọn họ.
Cô xem một lượt tủ lạnh, bên trong có rất nhiều nguyên liệu.
Quan Triều Viễn ôm lấy eo cô từ phía sau.
“Nấu mì hải sản đi, thế nào?”
“Em thích là được.”
Quan Triều Viễn chỉ ôm Tô Lam cho thỏa thích, căn bản không để ý xem cô nói cái gì.
“Anh đừng ôm tôi như này, anh ôm như này, sao tôi nấu mì cho anh được chứ?”
Vừa lấy xong những nguyên liệu cần thiết, vừa quay người liền phát hiện mình bị người đàn ông ôm chặt cứng, đi đứng cũng không thoải mái.
“Em làm việc của em, tôi ôm là việc của tôi, cản trở em rồi sao?”
Tô Lam thầm thở dài một hơi.
“Vậy anh buông lỏng một chút, anh ôm chặt như này, tôi không nấu mì được.”
Quan Triều Viễn lại nghe lời, ôm lỏng hơn một chút.
Tô Lam thành thục xử lý nguyên liệu, đặt nồi lên, bật lửa, gần như là nước chảy mây trôi.
Thế nhưng anh cũng cứ ôm cô mãi, động tác của cô cũng hơi chậm hơn.
Hai bát mì hải sản nóng hổi đã làm xong, Tô Lam bế để lên bàn, đưa cho Quan Triều Viễn một đôi đũa.
“Mau ăn đi.”
Quan Triều Viễn không nói gì, bắt đầu ăn.
Trước kia con người anh không hề kén ăn, nhưng từ sau khi ăn đồ ăn Tô Lam nấu, anh bắt đầu kén cá chọn canh.
Tô Lam cũng đã đói, nhìn người trong lòng mình ăn, cũng là một loại hạnh phúc.
“Vì sao em lại nấu ăn giỏi như này?”.
Không chỉ nấu ăn, bánh ngọt bánh quy bánh mì, đều dễ như trở bàn tay.
Sao vợ của anh lại đảm đang thể chứ?
“Khoảng mười tuổi tôi đã học nấu nướng ở dưới bếp, sức khỏe của Kiêm Mặc không tốt, mẹ kể lại luôn ngược đãi chúng tôi, tôi thường lén lút vào bếp tìm đồ ăn cho nó, trong bếp không có, tôi liền lén lút nấu cho nó”
Thường xuyên như thế, thật sự cái gì cô cũng biết.