Chương
“Khách sáo rồi, vậy tôi về trước đây.”
Sau khi tiễn Trịnh Càn đi, Quan Hạo trở lại phòng ngủ, Mục Chỉ Huyên đang cẩn thận cho Quan Triều Viễn uống nước.
Mục Chỉ Huyên thở dài, đặt nước sang một bên, lau khóe môi Quan Triều Viễn.
“Thằng nhóc này! Yêu đương vào rồi thì không quan tâm đến chuyện gì nữa! Vì một người phụ nữ mà hủy hoại bản thân đến mức này, chỉ cần thằng bé chịu nhận sai tôi cũng sẽ không trói nó!”
Mục Chỉ Huyên đứng dậy nhìn Quan Hạo.
“Vì một người phụ nữ?”
Mục Chỉ Huyên cười khổ.
“Con trai em giống em, lúc đầu nếu không phải vì một người đàn ông thì em đã không hủy hoại bản thân đến mức này!”
Nói xong, Mục Chỉ Huyên sải bước ra khỏi phòng ngủ.
Quan Hạo đứng đó hoàn toàn sững sờ.
Khu Rainbow, thành phố Z.
Tô Lam đang ngồi nghiên cứu, tìm kiếm thông tin liên quan đến giáo sư Lâm trên máy tính trong phòng làm việc.
Vì đêm từ thiện, hai ngày nay Tô Lam không ra ngoài.
Tiếng chửi mắng cô trên mạng liên tục không ngừng.
Đều nói rằng cô là Ảnh hậu mà chỉ quyên góp ba trăm nghìn nhân dân tệ, thật quá xấu mặt!
Thậm chí một số còn cộng các khoản thu nhập của cô chẳng hạn như tiền đóng phim, tiền quảng cáo, thu nhập từ tiệm bánh, v.v.. để xem ba trăm nghìn nhân dân tệ này của cô ấy chiếm bao nhiêu phần trăm.
Kết luận đương nhiên là với thu nhập của cô, quyên góp một triệu tám trăm nghìn cũng không nhiều.
Điều này ngay lập tức đẩy cô đến đầu sóng ngọn gió.
Từ Tinh Như cũng không có biện pháp đối phó gì, chỉ có thể tạm thời không để ý đến.
Tô Kiêm Mặc vội vội vàng vàng lao vào.
“Chị ơi, em lấy được rồi!”
Tô Lam vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Kiêm Mặc đang cầm một tập tài liệu trên tay.
Tô Kiêm Mặc lập tức lấy tất cả giấy tờ trong tập tài liệu ra, tất cả đều là bài tập bạn học nộp.
Tô Lam đăng nhập vào trang web chính thức của LOVE và so sánh từng bản thiết kế của học sinh với quần áo trên trang web.
Kết quả là có rất nhiều quần áo của LOVE giống hệt như những bản thiết kế này, một số bộ chỉ được sửa lại một số điểm nhỏ!
“Chị, chuyện này em vẫn chưa nói với các bạn cùng lớp, chị đã bảo không được nói nên em đã nói dối và thu lại bài tập của họ. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Trước tiên cứ để đó đã.” Tô Lam chậm rãi nói.
“Tại sao? Chúng ta rõ ràng có thể kiện họ! Đây là đạo nhái! Họ lấy bài tập của bọn em, đó đều là tâm huyết của bọn em đấy!”
Tô Kiêm Mặc rất tức giận.