Chương
“Cậu còn có việc gì à?”
“Tôi… gần đây tôi đang vẽ tranh, vốn muốn tặng cho cậu nhưng bây giờ còn chưa vẽ xong. Ngày mai… ngày mai cậu lại tới đây, tôi tặng bức tranh cho cậu được không? Coi như là quà chia tay cậu.”
Tô Kiêm Mặc do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
“Được.”
“Vậy chúng ta hẹn chắc nhé, thứ bảy tuần sau cũng vào giờ này, tôi sẽ chờ cậu ở đây.”
“Ừ, vậy tôi về trước đây.” Lần này Tô Kiêm Mặc xoay người đi thật.
Mặc dù Mục Nhất Hân hơi khó chịu nhưng cô ấy nghĩ Tô Kiêm Mặc không đến mức ra nước ngoài không trở lại, nhiều lắm là đi hơi lâu thôi.
Cô ấy không quá đau buồn, ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tranh vẽ rơi xuống đất. Bởi vì cô ấy vẽ quá nhiều tranh về Tô Kiêm Mặc.
Cho nên dù có mất một tờ, cô ấy cũng không biết.
Qua năm ngày, Quan Triều Viễn trở về. Chuyện đầu tiên anh làm là lập tức nhắn tin cho Tô Lam.
Cho dù trước đó anh có báo trước cho Tô Lam biết mình có lẽ không có thời gian gọi video và điện thoại cho cô nhưng anh vẫn lo lắng cô sẽ nghi ngờ.
“Em yêu, em đang làm gì vậy? Anh nhớ em quá.”
Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu mới có tin trả lời.
“Em đang quay phim, quay phim và vẫn luôn quay phim. Cuối cùng anh đã có thời gian rảnh rồi.”
“Ừ, buổi tối anh có thời gian sẽ gọi video cho em. Em làm việc trước đi.”
Quan Triều Viễn gửi tin xong mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may là Tô Lam không nghi ngờ gì.
Nhìn tài liệu chất đống như núi trên bàn, Quan Triều Viễn không xử lý ngay mà gọi Doãn Cẩn vào.
“Cậu giúp tôi liên lạc với đội chế tạo mô hình cơ thể người.”
“Sếp cần đội chế tạo mô hình cơ thể người ạ?” Doãn Cẩn rất kinh ngạc. Gần đây Quan Triều Viễn càng lúc càng kỳ lạ.
“Không sai.”
“Sếp Quan, sếp định làm gì vậy?” Doãn Cẩn không khỏi tò mò hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thú vị thôi. Sau khi cậu liên hệ được thì gửi cách thức liên lạc cho tôi là được, tự tôi sẽ liên hệ.”
“À, được, vậy tôi sẽ đi tìm ngay.”
Doãn Cẩn rời khỏi văn phòng. Cho dù anh ta không biết Quan Triều Viễn tìm đội chế tạo mô hình cơ thể người làm gì nhưng vẫn đi làm. Nói không chừng sếp muốn dỗ cho Tô Lam vui vẻ thôi.
Quan Triều Viễn ngồi trong phòng làm việc, hai tay đỡ đầu mình.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ quá mức lao tâm lao lực như bây giờ.
Thật ra suy nghĩ cẩn thận thì đây chưa chắc đã là kết cục tốt nhất.
Nhưng anh vẫn cố chấp đi về phía trước.
Quan Triều Viễn nhìn đống tài liệu rồi nhanh chóng cầm lên, đặt ở trước mặt và bắt đầu nghiêm túc xem.