Chương
Cậu đột nhiên kích động muốn hôn cô ấy.
Tô Kiêm Mặc sống mười chín năm, còn chưa biết cảm giác hôn là thế nào.
Cậu đột nhiên cảm giác tim mình đập rộn lên, vội che ngực nhưng vẫn lặng lẽ xích lại gần Mục Nhất Hân.
Cô ấy vẫn nhắm mắt, lông mi thỉnh thoảng động nhẹ.
Tô Kiêm Mặc ghé sát môi Mục Nhất Hân và nhắm mắt lại, cuối cùng hôn lên môi cô ấy.
Trong nháy mắt đó, cậu cảm giác trời đất quay cuồng.
Môi cô ấy ngọt ngào, mềm mại như kẹo vậy, làm Tô Kiêm Mặc lưu luyến trong mùi vị ngọt mềm này mà không muốn rời đi.
Nhưng cậu còn chưa hoàn toàn mất lý trí, vội vàng rời khỏi môi Mục Nhất Hân.
“Oa…” Mục Nhất Hân mở miệng ngáp một cái. Chắc cô ấy quên mất mình đang ở trên ban công, vừa động đã suýt nữa ngã xuống.
“Cẩn thận!” Tô Kiêm Mặc lập tức giữ cô ấy lại.
Mục Nhất Hân cũng giật mình khi nhìn thấy cậu.
Tô Kiêm Mặc không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vội vàng nhét tờ giấy vẽ vào sâu hơn vào trong tay áo.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi… đi ngang qua, thấy cậu ngủ ở đây nên định qua nhắc cậu, trời lạnh mà mở cửa sổ như vậy, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.”
Tô Kiêm Mặc nói trái lương tâm.
Nhưng Mục Nhất Hân nghe được lời này lại thấy ngọt ngào.
Điều này chứng tỏ cậu ấy lo lắng cho mình!
“Cảm ơn, tôi chỉ tới vẽ một lát, kết quả chẳng biết thế nào lại ngủ mất.” Mục Nhất Hân ngượng ngùng cười, “Cậu… gần đây sức khỏe của cậu thế nào?”
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
“À, vậy thì tốt.”
Hai người nói xong lại dường như không còn gì để nói vậy.
“Tôi… Tôi sắp đi rồi.” Thật lâu sau, Tô Kiêm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cậu đi à? Cậu sắp đi đâu vậy?” Mục Nhất Hân lập tức từ trên ban công nhảy xuống.
“Tôi đi… đi ra nước ngoài.”
“Cậu ra nước ngoài à? Sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thím nói qua vậy?” Mục Nhất Hân hơi bất ngờ.
“Tôi vừa tạm thời quyết định, muốn ra ngoài xem thử.”
“À… vậy… bao giờ cậu về?”
“Tôi cũng không biết, có thể phải rất lâu đấy.” Tô Kiêm Mặc không dám nói cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa.
“Ồ…” Mục Nhất Hân không khỏi thất vọng.
“Tôi chỉ muốn qua chào cậu, không có ý gì khác đâu. Tôi nói xong rồi, đi trước đây.” Tô Kiêm Mặc cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ lại kết thúc như vậy à?
“Ôi!” Mục Nhất Hân vội vàng gọi cậu lại, “Cậu chờ đã!”