Chương
Quan Triều Viễn ngây người rất lâu.
Anh là một “người” không có nhiệt độ cơ thể.
Nghĩ rồi, Quan Triều Viễn nhét Tô Lam vào trong chăn, sau đó cách lớp chăn ôm cô vào lòng, bàn tay đặt lên trên bụng cô.
Sắp vào hè rồi, chăn không dày, vì thế cho dù cách một lớp chăn, anh cũng có thể xoa bụng cho cô.
Một lúc sau, biểu cảm trên mặt Tô Lam liền thoải mái hơn, dường như đã ngủ sâu rồi.
Cứ như vậy cả một đêm.
Lúc Doãn Cẩn đến báo cáo nhiệm vụ, thấy Quan Triều Viễn cách lớp chăn ôm Tô Lam vào lòng, giật mình.
Thấy Doãn Cẩn đứng ở cửa, Quan Triều Viễn chầm chậm buông Tô Lam ra, giãn gân giãn cốt.
Vì giữ nguyên một tư thế ngủ, cả người anh đều cứng ngắc, nhất là cánh tay tê rần!
Nhưng anh không để ý được nhiều như thế, đi thẳng ra ngoài.
“Chủ tịch Quan, điều tra được rồi”
“Nói”
Không giống với biểu cảm thoải mái vừa rồi, lúc này đôi mắt màu lam của Quan Triều Viễn âm trầm, sắc mặt cũng u ám cực kì.
Anh muốn xem xem kẻ nào chán sống rồi, dám đánh người phụ nữ của anh!
Doãn Cẩn hít sâu một hơi nói: “Là một phó đạo diễn trong đoàn phim làm khó phu nhân, cảnh quay đó, phu nhân phải bị tát và nhảy xuống nước, vốn phu nhân diễn rất đạt, nhưng ông ta lại yêu cầu diễn đi diễn lại, phu nhân bị tát nhiều lần, cũng nhảy xuống nước nhiều lần, thời tiết bây giờ mà ngâm trong nước lạnh nhiều lần, chắc rằng đây là nguyên nhân khiến phu nhân bị sốt”
Doãn Cẩn đương nhiên không thể điều tra ra chuyện này: là do Tô Nhược Vân sai khiến, dù sao cũng không có ai thấy hay nghe được Tô Nhược Vân và phó đạo diễn Trần nói chuyện này.
Cùng lắm mọi người cho rằng phó đạo diễn Trần vì muốn nịnh nọt Tô Nhược Vân, nên mới cố ý làm khó Tô Lam.
Quan Triều Viễn hơi gật đầu, lời nói từ miệng thốt ra như nghiến răng mà nói.
“Rất tốt”
Doãn Cẩn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Quan Triều Viễn, hơi sợ hãi.
Anh đi theo Quan Triều Viễn nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy tỏ vẻ tức giận thế này vì phụ nữ.
“Giờ làm thế nào, tin rằng cậu biết rõ, vẫn như cũ.”
Doãn Gẩn gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi làm, ngoài ra, cái đó… kì sinh lý của phu nhân, làm bẩn đồ diễn, còn bị người khác chụp được đăng lên mạng, chuyện này…”
Nói tới đây, mặt Doãn Cẩn cũng ửng đỏ, dù sao anh cũng là một người đàn ông sinh lực tràn trề!
Nghe lời này, sắc mặt Quan Triều Viễn càng thâm trầm hơn nữa.
Vợ mình xảy ra chuyện lớn như vậy, tin rằng người đàn ông nào cũng không cảm thấy dễ nhìn, cho dù không ai biết thì cũng là vợ của anh.
“Xóa hết toàn bộ mấy tấm ảnh đó cho tôi!”
“Vâng” Doãn Cẩn nào dám chậm trễ, từ tối qua lúc Quan Triều Viễn ôm Tô Lam tới bệnh viện này, Doãn Cẩn đã nhìn ra, Quan Triều Viễn bắt đầu để tâm đến phu nhân rồi.
Khi Doãn Cẩn xoay người chuẩn bị rời đi, Quan Triều Viễn đột nhiên gọi anh lại.
“Cậu đến đoàn phim sắp xếp một tai mắt, sau này báo cáo lại toàn bộ nhất cử nhất động của phu nhân cho tôi”
“Đã rõ, chủ tịch Quan”