Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

chương 118

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần đầu tiên Duy Đức thấy thái độ lạnh lùng như vậy, ông không nói gì nhìn về hướng Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết gật đầu, Duy Đức lập tức rời đi. “Có việc gì thì ngồi xuống rồi nói.” Mặc Tây Quyết ngồi dựa lưng vào ghế làm việc, hai tay ôm khoanh vào vào tư thế lười biếng.

Toàn Cơ không ngôi xuống, mà còn bước về trước hai bước, hai bàn tay chống lên bàn làm việc, người hơi cúi xuống, thần sắc lạnh nhạt: “Em cảm thấy lời giám đốc quan hệ công chúng ban đầu nói rất đúng, tại sao anh lại không chấp nhận nó cơ chứ?”

Đôi mắt đen Mặc Tây Quyết hơi nhằm lại, biểu cảm nghiêm túc, “Không cần ném gạch để nhử ngọc, có gì cứ nói thắng.”

“Anh thực sự động lòng với cô ấy rồi, hơn nữa không phải một chút.” Toàn Cơ nói thẳng, “Anh có bao nhiêu người phụ nữ không ai quản anh, nhưng nhất định không được động lòng!”

“Đó là tất cả những gì mà em muốn nói sao?” Mặc Tây Quyết phớt lờ lời buộc tội trong giọng điệu của cô và nhẹ nhàng nói. “Anh Quyết! Anh không nghĩ đến hậu quả sao?” Lông mày của Toàn Cơ trầm xuống, thể hiện ra sự tức giận và thất vọng. Giọng điều của Mặc Tây Quyết trở nên nghiêm túc hơn cả lúc trước, “Anh chưa bao giờ xem xét bất kỳ hậu quả nào trong vấn đề này “Anh!” Toàn Cơ giận đến nỗi không nói được gì, một lúc sau thì quay đầu về hướng khác không buồn nhìn anh. Bên cạnh máy Fax là một bản kế hoạch được gửi đến bởi giám đốc quan hệ công chúng.

Toàn Cơ cầm bản kế hoạch được photo sẵn lên xem và cười lạnh nhạt: “Tổng giám đốc thật có bản lĩnh.”

Sau đó nhẹ nhàng ném bản kế hoạch trước mặt Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết không hề nổi nóng với hành vi thiếu tôn trọng của cô, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh, “Em còn có rất nhiều chuyện phải làm, đi về đi.”

Nói xong anh không thèm ngước mặt lên nhìn Toàn Cơ lấy một cái, rồi củi đầu xuống xem tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ trong bản kế hoạch.

Toàn Cơ thấy điệu bộ của anh tức đến nỗi chỉ nói một câu: “Thật là đã lên tàu của cướp, muốn xuống cũng không được.”

“Tiểu Toàn, thực ra em không cần phải lo lắng. Mặc Tây Quyết nói trước khi cô bước ra khỏi cửa, điềm đạm nói một câu, “Chang phải có những việc chưa kịp xảy ra thì đã bị dập tất rồi sao?”

Bước chân của Toàn Cơ dừng lại một chút, đôi mắt xinh đẹp quay lại thần sắc u sầu không thể tả thành lời, “Anh nói rất đúng, Em rất lo lắng.”

Sau đó giọng điệu thay đổi. Chính vì lo lắng, nên em phải ngăn cản chuyện này lại!”

Mặc Tây Quyết ném tập kế hoạch lên bàn, một luồng khí băng giá từ cơ thể lộ ra qua đôi mắt đen, “Anh không ngại nếu tập đoàn Đế Quốc lại đổi một giám đốc bộ phận thiết kế khác, em muốn đi đâu cũng được.”

Toàn Cơ không nói gì, lạnh lùng nhìn Mặc Tây Quyết, một lúc sau cô mở cửa và bước ra, cánh cửa phát ra một tiếng rầm lớn.

Mặc Tây Quyết không quan tâm tiếp túc nhìn bản kế hoạch.

Tâm trạng của Ngôn Tiểu Nặc rất tồi tệ, điện thoại không ngừng rung lên báo tin nhắn trên Weibo của cô, từ lúc cô tuyên bố trong sạch cho đến giờ, Phó Cảnh Dao, Lục Đình cũng lần lượt đứng ra bảo vệ chính nghĩa cho cô, ngoại trừ việc thu hút một làn sóng dữ dội ra thì dường như không có tác dụng gì.

Chỉ có một điều tốt duy nhất là, lượng người hâm mộ của cô tăng lên hơn hai trăm vạn, bỏ đi những người chi trích cô thì đều là những người quan tâm cô.

Những bông hoa cẩm tú cầu đặt trên bàn từ vài ngày trước đã bị khô héo, cô bỏ những bông hoa tàn đi và vào trong vườn hải mấy bông hoa cẩm tú cầu đang nở cắm vào trong bình hoa. Sấp đoi mùa rồi, hoa cẩm tú cầu cũng sắp không còn nữa, chỉ có một vài cây long não bên cạnh cao to tươi tốt chiếu rọi bóng cây vào trong vườn.

Tâm trạng đang tốt lên được một lúc thì bị bóng râm cao to của cây lớn làm cho cô không vui được nữa, cô ngồi trên ghế trong lòng cảm thấy rất buồn.

Điện thoại cô vang lên, Ngôn Tiểu Nặc cầm điện thoại ra thì thấy đó là Giản Minh.

Cô cau mày, có một chút do dự rồi mới ẩn vào nút nghe, “Chị Giản Minh.”

Giọng nói của Giản Minh vẫn rất bình tĩnh, “Tôi vừa từ Mỹ trở về, thấy tin trên Weibo, cô không sao chứ?”

“Chị Giản Minh em không lo cho em, người em đang lo lắng là chị.” Ngôn Tiểu Nặc cần môi, “Chân tướng sớm muộn sẽ được làm rõ, nhưng lần này chị bị em làm cho liên luy rồi.”

Giản Minh chỉ cười: “Tôi đã quá quen với những tình huống này rồi, tôi đã thấy phát ngôn của cô, thực ra cũng tốt, ít nhất cũng không bị nói là rùa rụt cổ, nhưng những kiểu phát ngôn như vậy chỉ nên phát một lần là đủ rồi.”

“Vâng, em biết rồi” Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, Giản Minh và Mặc Tây Quyết đều nói giống nhau, cô không hiểu những điều này lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.

Đây không phải là thời gian cho sự dũng cảm, có lúc nói nhiều một chữ cục diện cũng có thể thay đổi một cách long trời lở đất. “Cô không cần phải lo lắng, vấn đề này có liên quan đến tập đoàn Đế Quốc, tổng giám đốc sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu” Giọng nói của Giản Minh nghe rất êm dịu, một kiểu sức mạnh xuyên thấu vào lòng người, “Vì danh tiếng của tập đoàn Đế Quốc, anh cũng sẽ dạy cho kẻ sao chép kia một bài học”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio