Ngôn Tiểu Nặc không biết nên nói gì mới tốt, cô đành đáp lại một tiếng: “Vâng.”
“Được rồi, không nói nhiều nữa, việc này rất nhanh sẽ được giải quyết.” Nụ cười của Giản Minh chân thành, “Tôi còn có việc, tõi cúp máy trước đây.”
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Được, chào chị Giản Minh.”
Sau khi tắt điện thoại đi, cô đứng ngây người một lúc, nếu như nói vừa nãy trong lòng chỉ là thấy ấm ức, vậy thì những sự mất mát kia không nói rõ được là đến từ đâu?
Vì danh nghĩa của tập đoàn Đế Quốc anh ấy không thể khoanh tay đứng nhìn.
Giản Minh nói rất đúng, anh là tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc, nên đặt lợi ích của tập đoàn Đế Quốc lên hàng đầu.
Hoàng hôn dưới ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ kính trong suốt rọi lên người cô, làm cho bóng hình của cô trở nên mờ ảo.
Trong văn phòng thiết kế của tập đoàn Đế Quốc, Toàn Cơ đích thân rót một tách cà phê Mỹ cho Giản Minh, “Cô vừa trở về, uống một chút đi cho hồi lại.” Giản Minh không động tới, đôi mắt ngờ vực nhìn Toàn Cơ, “Tôi vừa trở về, không nên gọi điện cho cô ấy, cô làm như vậy là có ý gi?”
Toàn Cơ chỉ cười nhạt: “Giản Minh, cô thật biết nói chuyện, chỉ một vài từ đã có thể đâm trúng vào hàng phòng thủ tâm lý của người khác rồi.” Nói rồi cô thu ý cười lại, “Người con gái đó nên cảm ơn anh Quyết còn chưa đủ, đẳng này giờ ngay cả cảm on e rång cũng chỉ thừa lại vài phần.”
“Toàn Cơ!” Giản Minh giờ mới hiểu ra mục đích của Toàn Cơ, đột nhiên ngôi bật dậy, “Sao cô lại làm như vậy?”
“Đương nhiên là vì anh Quyết.” Ánh mắt của Toàn Cơ tràn đầy bình tĩnh. “Việc của tổng giám đốc không đến lượt chúng ta quan tâm” Giản Minh bước đến trước mặt Toàn Cơ, “Cho dù tổng lòng với cô ấy, thì cũng là việc giữa hai người họ, chúng ta làm như vậy ra thể thống gì chứ? Hơn nữa, không phải cô cũng nói rằng cô ấy là đứa trẻ thiết kế tài năng nhất mà cô từng thấy sao?”
“Đúng vậy, tôi coi trọng tài năng của cô ấy” Toàn Cơ đạm nói, “Nhưng anh Quyết không coi trọng về điểm này, Giản Minh, chắc cô cũng hiểu.”
Giản Minh đứng sững lại, một hồi sau mới nói, “Chúng ta đều hiểu thì cũng làm sao, cô làm như vậy, không sợ tổng giám đốc sẽ tức giận sao? Thậm chí là ghét cô nữa?” không sợ anh ấy ghét tôi, mặc anh Toàn Cơ điểm đạm nói, “Tham vọng của người con gái đó là muốn thay thế vị của tôi, tôi cũng không quan tâm, nhưng tôi không cho phép anh Quyết bị cô ta dåt mũi.” Nói xong Toàn Cơ nhìn vào Giản Minh, tiếp tục hỏi: ra cô không muốn giúp tôi rồi?” Giản Minh quay người lại, ngồi xuống ghế sofa, cầm tách cà phê Mỹ lên nhấp một ngụm nhỏ: “Toàn Cơ cô định làm gì?”
“Tôi sẽ không làm tổn thương cô ta, tôi sẽ dạy cho tô ta tất cả những gì tôi đã học được, nhưng tôi sẽ khiến cho cô ta biết, khoảng cách giữa cô ta và anh Quyết xa đến mức nào.” Những ngón tay trắng nõn của Toàn Cơ bứt hỏng một cánh hoa cẩm tú cầu, “Tôi có thể nhìn ra, người con gái đó có rất nhiều suy nghĩ, đối với anh Quyết chỉ có cảm kích chứ không có tình Giản Minh gật đầu, biểu hiện tán thành, một hồi sau mới nói: “Cô không cần khẳng định sớm như vậy, trong chuyện cảm rất khó nói, cô ấy không động lòng với tổng giám đốc cũng tốt, động lòng rồi thì ai cũng không cản được cô ấy.”
Ngôn Tiểu Nặc giống như một dây leo mới trồi mầm non, trông thì thấy mềm yếu, bình thường, nhưng thực tế sức sống lại rất mãnh liệt.
Toàn Cơ không nói gì, chỉ nhìn vào hộp trà bạc hà trên bàn rồi thất thần. “Giản Minh, cô đi ra đi, tôi muốn mình yên tĩnh một Toàn Cơ thở dài ra một hơi, tự pha cho mình một tách trà bạc hà. “Toàn Cơ, cô đừng có trách Giản Minh nói rồi đứng dậy, giống như đã quyết định điều gì đó, “Tôi sẽ không giúp cô.”
Toàn Cơ không tỏ vẻ không có bất kỳ một chút ngạc nhiên nào và hỏi lại: “Vậy cô sẽ giúp cô ta chứ?” tôi không muốn nhất là tham gia vào chuyện tình cảm của người khác.” Giản Minh điềm đạm nói, ánh mắt trong sáng, “Tổng giám đốc đối với tôi mà nói ân trọng như núi, thứ mà anh ấy muốn có nhất định sẽ đạt được, tôi không ngăn cản anh ấy là năm hợp đồng khiến cô cảm kích anh ấy đến vậy sao?” Toàn Cơ lộ lên biểu hiện tò mò.
Giản Minh không nói gì thêm, chỉ cười rồi rời đi.
Sau khi Mặc Tây Quyết ở trong phòng làm việc giải quyết xong tất cả các công việc liên quan đến Ngôn Tiểu Nặc xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Duy Đức bước vào, “Cậu Giản Minh đã về rồi.”
“Để cô ấy Mặc Tây Quyết điềm đạm nói. “Vâng.”
Mấy phút sau, Giản Minh tới văn phòng của tổng giám đốc. “Hôm nay đến hơi muộn, có phải đi tìm người cũ tâm sự rồi không?” Mặc Tây Quyết chưa đợi Giản Minh mở miệng đã nhanh chóng hỏi trước. Biểu cảm của Giản Minh không biết nói gì rồi cúi đầu xuống.
Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Nói đi, Toàn Cơ đã nói những gì với cô?”
Minh sững người, ngước đầu lên, “Tổng giám Cô có chút rối loạn, “Sao anh lại biết được?”
“Chuyến bay đáp xuống sân bay là giờ phút, từ sân bay đến tập đoàn Quốc mất tiếng, từ tầng của tập đoàn Quốc đến chỗ của tôi, đi thang máy chỉ mất phút.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói, “Đến bây giờ cô đến muộn mất phút.”
“Vậy cũng không thể chứng minh tôi đã gặp Toàn Cơ?” Giản Minh tự thanh minh cho bản thân. “Khi tâm trạng của Toàn Cơ không tốt sẽ đi tìm người khác để nói chuyện” Mặc Tây Quyết nói, “Vừa hay cô trở lại.”Giản Minh củi đầu im lặng mất một lúc, rồi mới nói, “Tổng giám đốc, Toàn Cơ cũng chỉ vì muốn tốt cho anh.”
Mặc Tây Quyết cười nhạt, “Tôi không muốn nghe những thứ này, cô ra ngoài đi.”
Giản Minh đành phải ra ngoài, khi bước tới cửa, cô mím môi quay đầu lại, “Tổng giám đốc, tôi không có..”
“Tôi biết rồi.” Mặc Tây Quyết xua tay, ra hiệu cô mau ra đi ra ngoài.
Giản Minh vừa rời đi thì Mặc Tây Quyết trở về biệt thị Hằng An.
Ngôn Tiểu Nặc đang bận rộn trong nhà bếp, anh bước tới, ôm lấy vòng eo bé nhỏ của cô, cằm dưới của anh nhẹ nhàng xoa lên tóc cô và nói nhỏ: “Không sao rồi.”