Đúng như lời Vô Kỵ nói chỉ cần Bạc Nhược đồng ý sinh cho anh một đứa con, mạng sống của Giác Mạc Thiên và F anh nghiễm nhiên sẽ không để tâm.
Anh nói được, quả nhiên là làm được.
Ngay ngày hôm ấy anh lập tức gọi điện thoại cho Diễn Phong nói rằng không cần tìm người nữa, nếu có tìm thấy cũng đánh tiếng cho người trong giới tuyệt đối không được động vào.
Một tuần lại lững thững trôi đi.
Vết thương trên người Vô Kỵ cũng xem như là kha khá khỏi.
Bạc Nhược từng khuyên anh ở lại bệnh viện nghỉ ngơi đến khi lành hẳn hãy xuất viện, nhưng người đàn ông này chính là cuồng công việc, đối với anh mà nói nằm một tuần trên giường bệnh đã là quá khó với anh.
Kể cả khi đã xuất viện Vô Kỵ cũng chưa từng động vào người Bạc Nhược, mỗi đêm đơn thuần chỉ là ôm cô ngủ.
Bạc Nhược không biết anh rốt cuộc là đang muốn thứ gì, trong lòng cũng chẳng dám hỏi.
Có lẽ, anh đang cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý ư ?
Bạc Nhược còn đang ngẩn ngơ, Vô Kỵ đã từ trong phòng tắm bước ra, nửa trên của anh để trần, từng đường nét rắn chắc lọt ngay vào tầm mắt cô.
Trên vòm ngực rộng lớn ấy có vết tích do đạn bắn để lại.
Cõi lòng Bạc Nhược một khắc nhói lên, nhưng cơn đau ấy xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh Vô Kỵ hoàn toàn không nắm bắt được.
Gương mặt điển trai của anh lấm tấm dính nước.
Anh bước về phía cô, tuy từ tốn mà lại vững vàng, mang theo một loại khí chất tối cao khó mà diễn tả.
Bạc Nhược chỉ biết bản thân cô của hiện tại hay quá khứ đều vì loại khí chất này mà trầm ngâm.
“ Đang nghĩ thứ gì ? ”.
Anh thấy cô nhìn mình chăm chú nhưng dường như tâm tư lại bay về nơi khác, ấn đường Vô Kỵ nhíu chặt một cái, rõ ràng không hề hài lòng.
“ Không có ! ”.
Bạc Nhược vừa dứt lời, cơ thể của anh liền đổ xuống áp sát trên người cô, ép cô buộc phải ngã xuống giường.
Vô Kỵ hôn lên môi cô, bá đạo và mạnh mẽ.
Anh hoàn toàn không cho Bạc Nhược có cơ hội thích ứng đã ngang nhiên tách hai hàm răng của cô, đưa lưỡi của mình tiến sâu vào bên trong, cùng lưỡi của cô bắt đầu dây dưa.
Bạc Nhược bị anh ép ngẩng cao đầu, trong vô thức đáp trả lại nụ hôn của anh.
Bàn tay Vô Kỵ tìm tòi bàn tay cô, nắm chặt lấy.
Cơ thể Bạc Nhược khẽ run lên, có một loại cảm giác nguy hiểm nhanh chóng ập tới.
Nhưng cô vẫn không đẩy anh ra, bởi vì Bạc Nhược biết bản thân đã từng đồng ý thứ gì.
“ Đi ngủ thôi ”.
Hồi lâu sau, Vô Kỵ đột nhiên buông cô ra, nói một câu rồi nằm trở lại chỗ của mình.
Bạc Nhược cứ ngồi đó ngẩn ngơ, dường như có chút bất ngờ vì lời nói của anh.
Anh ấy vậy mà lại không động tới cô.
“ Sao thế ? Em có lời muốn nói với tôi ? ”.
Vô Kỵ thấy cô không động đậy, đôi mắt màu hổ phách khẽ khàng nheo hẹp lại.
Anh hơn vươn người tới chỗ của cô, dùng sức xoay Bạc Nhược lại.
“ Tôi ...!Tôi ...!”.
Bạc Nhược dĩ nhiên muốn hỏi anh vì sao lại dừng lại.
Bởi cô sợ bản thân khiến anh không vui nên Vô Kỵ đã đột ngột thay đổi quyết định.
Vô Kỵ thấy cô nói lắp, tâm tư trong lòng đã trở nên rõ ràng.
Anh kéo cô nằm xuống giường, ôm chặt Bạc Nhược vào trong lòng, bàn tay to lớn đan vào mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt mấy cái.
“ Nhược Nhược, chuyện tôi từng hứa với em tôi nhất định sẽ làm được.
Hơn nữa chuyện mang thai không phải chuyện đùa.
Em chưa chuẩn bị kỹ tâm lý đối với em và đứa bé mà nói đều không phải chuyện tốt ”.
Trái tim Bạc Nhược vì lời nói của anh mà bất giác đập nhanh hơn, gần như sắp rơi khỏi lồng ngực.
Mà chính khoảng khắc này cô cũng không biết bản thân mình đã chủ động ôm lấy Vô Kỵ, chỉ thấy anh nụ cười trên khoé môi anh tan dần vào trong ánh mắt.
Cô bỗng nhiên ý thức được Vô Kỵ đối với chuyện có con rất nghiêm túc.
Anh là vì cô chưa chuẩn bị kỹ tâm lý nên mới nới lỏng thời gian.
Cõi lòng như đã truyền đến một cỗ nước ấm.
Buổi tối hôm ấy, Bạc Nhược đi vào giấc ngủ rất bình yên.
Gần như không hề xuất hiện những giấc mơ chém chém giết giết khi cô bắt đầu làm sát thủ.
[ ...!]
Bạc Nhược tỉnh lại đã gần giữa trưa.
Rèm cửa trong phòng đã được mở ra, ánh nắng len lỏi vào bên trong, rọi sáng phân nửa căn phòng rộng lớn, hắt cả lên gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược.
Cô dụi mắt ngồi dậy, phát hiện cánh tay rắn chắc của Vô Kỵ vẫn đặt trên người mình, theo bản năng lập tức xoay người xem giờ giấc.
Bình thường khi cô tỉnh lại anh đã rời khỏi biệt thự từ rất sớm.
“ Không cần xem giờ, sắp tới giờ ăn cơm rồi.
Tôi thấy em ngủ ngon lành nên không nỡ đánh thức, cũng không dám di chuyển, cứ thế nằm cạnh em cho tới bây giờ ”.
Vô Kỵ lười biếng bật dậy, cánh tay của anh đêm qua vì làm gối cho cô mà mỏi nhức, gần như không có cảm giác khi hoạt động.
“ Anh không cần đến tập đoàn ư ? ”.
Bạc Nhược nhìn qua cánh tay anh, cảm giác có lỗi dâng lên trong đáy lòng.
“ Không cần.
Buổi tối em cùng tôi đi dự tiệc ”.
“ Được ”.
Một đoạn hồi ức bất chợt xuất hiện trong đại não của Bạc Nhược, mười đầu ngón tay cô vô thức run rẩy.
Lần trước cô cùng anh đi dự tiệc, là bữa tiệc dùng mạng để làm vé.
Vậy còn lần này ...
[ ...!]
Tối nay Bạc Nhược mặc bộ lễ phục màu đen do chính Vô Kỵ lựa chọn.
Là bộ váy đuôi cá bó sát người, chỉ khoét một chút ở trước ngực nhưng vẫn không được tính là hở hang.
Bạc Nhược mặc thứ này lên người xong, dường như có cảm giác chỉ có mình cô mặc thứ đồ kín đáo này đi dự một bữa tiệc quan trọng.
Chiếc xe màu đen sang trọng của Vô Kỵ rất nhanh đã dừng lại trước một khách sạn hạng sang.
Lần này, Diễn Phong còn chưa kịp chạy xuống mở cửa cho anh anh đã bước xuống, bước chân nhanh chóng vòng lại qua cửa xe bên phía Bạc Nhược, mở cửa đón cô.
Anh nắm lấy tay cô, cảm nhận được lòng bàn tay Bạc Nhược đang đổ mồ hôi, khoé miệng hơi nhếch lên.
“ Không cần sợ, bữa tiệc ngày hôm nay đơn giản chỉ làm tâm trạng thoải mái, tôi sẽ không tính kế em, vì vậy em cũng không cần dò đoán tâm tư tôi ”.
Bạc Nhược chưa kịp đáp đã bị Vô Kỵ kéo vào bên trong.
Bữa tiệc hôm nay chẳng khác nào là một sân chơi thu nhỏ.
Từng cô ấm cậu ấm ghép thành đôi tiến tới chính giữa sân khấu mà khiêu vũ, tiếng nhạc du dương vang lên bên tai.
Bạc Nhược còn mê mải nhìn trước mặt đã xuất hiện một ly nước ép cam đầy ự.
Vô Kỵ nhét cốc nước vào tay cô, khẽ cười.
“ Tối hôm nay chỉ được uống nước hoa quả.
Em động đến một giọt rượu, tôi khiến em một tuần xuống không được giường ”.
Dứt lời anh liền ngẩng đầu uống một hớp rượu vang rất lớn.
Bạc Nhược bĩu môi, bất mãn nhìn anh.
Trong lòng đột nhiên có thắc mắc, anh từ bao giờ đã quản nhiều chuyện nhỏ nhặt xung quanh cô như vậy, từ việc phải mặc thứ gì cho đến việc nên ăn gì và không nên ăn gì.
Trong đầu Bạc Nhược xuất hiện bốn chữ khiến cô cũng cảm thấy buồn cười: dáng dấp người chồng.
“ Em cười cái gì ? ”.
Vô Kỵ thấy cô cười khanh khách trong lòng dĩ nhiên khó hiểu.
Liếc thấy trước mắt có một kẻ phục vụ đi tới, anh liền đem rượu trong tay và ly nước hoa quả của cô đưa cho kẻ đó, trong lúc Bạc Nhược đang cười híp mắt không biết thứcgif liền kéo cô hoà vào những cô ấm cậu ấy kia khiêu vũ.
“ Tôi đột nhiên cảm thấy anh của hiện tại rất giống một người chồng ”.
Bạc Nhược không hề giấu giếm suy nghĩ của bản thân mà nói cho anh biết.
Cô chưa từng khiêu vũ, bất ngờ bị anh kéo vào đây khiến tâm trạng có phần lo lắng, từng nhịp từng nhịp so với Vô Kỵ đều chậm quá nửa.
Nhưng dường như người đàn ông kia cũng không có ý chê cô, ngược lại còn giảm tốc độ của chính mình.
“ Vậy nên mà nói chồng của em chỉ có thể là một mình tôi.
Nhược Nhược, kể từ khi biến em thành người phụ nữ của mình, hình bóng của một người vợ danh chính ngôn thuận trong lòng tôi cũng chỉ có mình em ”.
Sắc mặt Bạc Nhược thoáng chốc đã thay đổi.
Cô vốn chỉ muốn trêu anh một chút lại không ngờ anh lại đáp lại cô, lại còn đáp một cách thành tâm nghiêm túc đến mức này.
Cô lập tức cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt chăm chú cho anh.
Cô chưa từng nghĩ bản thân có cơ hội đường đường chính chính làm vợ của anh.
Bởi vì trong mắt cô, Vô Kỵ mãi mãi là ngọn núi cao mà cô không thể nào với tới.
Anh điềm tĩnh mà cao ngạo, nhìn kỹ lại thì cô hoàn toàn không có điểm nào xứng với anh.
Một câu nói của Vô Kỵ đã khiến không khí giữa hai người trở nên cứng nhắc.
Hai người không một ai lên tiếng, Vô Kỵ trầm lặng hướng dẫn cô theo từng nhịp nhảy mà Bạc Nhược cũng lặng lẽ phối hợp theo.
Hai người khiêu vũ được một lúc, tiếng nhạc liền chấm dứt.
Đèn trên sân khấu bỗng chốc sáng rực, không còn là loại ánh sáng mờ ảo khiến người ta nhức mắt.
Trên sân khấu, một người phụ nữ mặc bộ đồ nhân viên trên tay cầm theo một hộp đồ trang sức quý giá, chất giọng trầm bổng của MC vang lên.
“ Thời gian khiêu vũ đã kết thúc.
Để khép lại bữa tiệc ngày hôm nay chúng ta sẽ đến với phần đấu giá, chắc hẳn đây là mục đích nhiều người ngày hôm nay tới đây ”.
“ Vật phẩm đấu giá là bộ trang sức gồm vòng cổ, vòng tay, khuyên tai, nhẫn do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới thiết kế.
Sự sang trọng, cao quý của bộ trang sức này nếu nhận đứng thứ hai thì tôi dám chắc không có một nhà thiết kế nào dám lấy tác phẩm của mình so với nó.
Ý nghĩa của bộ trang sức này chỉ có hai từ để hình dung ‘thuộc về’ ”.
Lời vừa dứt, người đàn ông ở bên cạnh cô đã nhanh tay đoạt lấy bảng đấu giá từ tay người phục vụ, trầm giọng nói.
“ Mười tỷ “.
Giá khởi điểm mười tỷ, Bạc Nhược há hốc mồm, cư nhiên không dám tin.
“ Mười tỷ rưỡi ”.
Có một kẻ xen vào, rõ ràng là không can tâm, hoặc là đang muốn hơn thua với Vô Kỵ.
“ Một trăm tỷ ”.
Bạc môi mỏng của Vô Kỵ hơi nhếch lên, đáy mắt trở lạnh.
Lời của anh vừa vang lên, kẻ ban nãy ra giá cũng không ra ho he gì nữa.
Bạc Nhược ở bên cạnh giật mình thiếu chút nữa thổ huyết, cô lặng lẽ kéo vạt áo anh.
“ Vô Kỵ, anh có chắc thứ này đáng giá một trăm tỷ ? ”.
Không khí rất tĩnh lặng nên Vô Kỵ có thể nghe rất rõ lời mà cô vừa nói.
Anh không vội đáp lại Bạc Nhược, anh hướng về phía của tên MC đứng trên sân khấu, người kia biết điều liền chốt giá.
Cuối cùng kẻ sở hữu được bộ trang sức kia chính là Vô Kỵ với cái giá trên trời.
Và đây cũng là lần đầu tiên, Bạc Nhược chứng kiến một cuộc đấu giá ngắn gọn như vậy.
Anh chính là đang dùng hành động đáp lại cô.
Sau khi kí kết tất cả thủ tục, bộ trang sức nằm gọn trong lòng bàn tay Vô Kỵ.
Mọi ánh mắt của tất cả những người tham gia bữa tiệc đều hướng về vị trí của cô và anh.
Anh cầm nó trong tay, tầm mắt rơi trên người Bạc Nhược.
“ Nếu như tôi phát hiện em tháo một cái nào trong bộ trang sức này khỏi người, em cũng đừng hòng xuống giường ”.
Giọng nói anh không lớn không nhỏ những cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Gương mặt Bạc Nhược đỏ đến tận mang tai.
Cô cứ ngẩn ngơ như vậy đến khi Vô Kỵ đem toàn bộ số trang sức kia đeo lên người cô, cô vẫn chưa thể hoàn toàn định thần.
Hiện tại trên người Bạc Nhược này có trị giá hơn một trăm tỷ ?
“ Vô Kỵ, thứ này thật sự cho tôi ? ”.
Bạc Nhược ngây ngốc nhìn anh.
“ Phải.
Ý nghĩa của bộ trang sức này là ‘thuộc về’.
Tôi tự mình đeo nó lên người em, vì thế hiện tại bộ trang sức này đại diện cho lời nói của tôi, Nhược Nhược, em chỉ có thể thuộc về tôi ”.
Thanh âm ấy tuy mang theo dáng vẻ thong dong, điềm nhiên nhưng lại mang theo một thứ gì đó không thể chối từ.
Bạc Nhược ngẩng đầu nhìn anh, không nói lời nào.
Cô và anh đơn giản chỉ là loại quan hệ nhằm thoả mãn đôi bên.
Nhưng vì sao mọi hành động của Vô Kỵ đều khiến cô cảm thấy anh đang hướng về tương lai, muốn cô sinh con cho anh cũng vậy, tặng bộ trang sức để khẳng định vị trí của cô cũng vậy.
“ Thích không ? ”.
Vô Kỵ đặt tay lên eo cô, thu gọn khoảng cách của cô và mình lại.
Anh hơi cúi người, môi và xương quai xanh của Bạc Nhược gần như chạm vào nhau.
“ Thích ”.
Bạc Nhược nhẹ nhàng lên tiếng.
Lúc này cô mới phát hiện bọn họ hoàn toàn là tâm điểm của bữa tiệc.
Ai nấy đến tham dự đều quay đầu nhìn cô và anh.
Cũng đúng, người đàn ông này hào phóng bỏ một trăm tỷ chỉ để mua sự vui vẻ của người con gái ở trong lòng.
Vô Kỵ thoả mãn cười một tiếng, như đã đạt được mục đích kéo cô đi xuyên qua đám đông rời khỏi bữa tiệc.
Kể từ khi cô và anh rời khỏi nơi này, một đám người mặc đồ đen cũng lập tức bám theo, khoảng cách tuy không gần lắm nhưng mọi hành tung của Vô Kỵ và Bạc Nhược đều nằm trong mắt họ.