“ Bạc tiểu thư, cô đã tỉnh rồi ? ”.
Sau khi lên xe Bạc Nhược được Vô Kỵ bế trong lòng mà ngủ thiếp đi, cô dường như có nghe thấy tiếng nói của anh, có lẽ là nói với cô đã trở về biệt thự nhưng mắt Bạc Nhược không sao mở nổi, kế tiếp cô lại lờ mờ cảm nhận được anh bất lực bật cười, bế cô bước đi rồi cẩn thận đặt cô lên giường lớn.
Kết quả sáng sớm tỉnh lại bên giường bên cạnh đã trống không, một chút hơi ấm vương vấn trên có thể anh cũng bị ánh nắng ban mai hút sạch.
Bạc Nhược bỗng có cảm giác hụt hẫng.
Hạ quản gia ngó đầu vào trong phòng, gương mặt già nua mang theo sự ôn hoà ấm áp xoa dịu vào đáy lòng Bạc Nhược.
Cô mỉm cười, hơi gật đầu.
“ Thiếu gia ở dưới nhà, có lẽ đang đợi cô xuống ăn sáng ”.
Bạc Nhược ngẩn ngơ.
Anh vẫn chưa rời khỏi biệt thự sao ? Lời của Hạ quản gia tựa hồ như đã kích thích lên dây thần kinh của Bạc Nhược, cô rất nhanh đã làm xong vệ sinh cá nhân, bước vội xuống cầu thang thiếu chút nữa ngã sấp mặt, cũng may có cánh tay của Vô Kỵ đỡ lấy, bằng không mặt cô và nền đất đã kiss một cái thật nồng nhiệt.
Vô Kỵ ôm lấy cô, đầu mày hơi nhíu lại.
“ Em vội muốn đi đâu ? ”.
“ Không có.
Tôi ...!Đói rồi ! ”.
Bạc Nhược khẽ nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời.
Cô nhận ra hành động hấp tấp của bản thân khiến chính mình cũng phải cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng đối với câu trả lời của cô Vô Kỵ dường như không có tin tưởng lắm, anh giữ chặt lấy Bạc Nhược, nhìn gương mặt cô chăm chú.
Hạ quản gia lúc này chẳng biết từ đâu tới, đột nhiên chen lời.
“ Ban nãy tôi nói thiếu gia đợi Bạc tiểu thư xuống ăn sáng.
Có lẽ cô ấy không muốn cậu đợi lâu nên mới vội vã ”.
Khoé miệng Vô Kỵ bất giác cong lên, anh vùi đầu vào mái tóc cô, hơi dùng sức cắn nhẹ lên xương quai xanh của Bạc Nhược.
“ Có phải vậy không ? ”.
Gương mặt Bạc Nhược đỏ ửng, mười đầu ngón tay run rẩy vì khẩn trương.
Ngay lúc này cô hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống.
Hạ quản gia không phải lúc nào cũng đứng về phe cô sao, vì sao hiện tại lại đứng trước mặt anh ...!thẳng thắn đến như vậy ?
“ Ô.
Ăn sáng thôi ”.
Bạc Nhược tuy không đáp nhưng Vô Kỵ đã từ gương mặt của cô mà nắm bắt được thứ gì đó.
Tia sáng lan vào trong ánh mắt anh, nụ cười ấm áp hài hoà làm giảm đi sự lạnh lẽo trên gương mặt lạnh giá kia.
Anh nói xong, liền vác ngược Bạc Nhược lên, bế cô xuống phòng ăn.
Phòng ăn được thiết kế mở, có thể nhìn thẳng ra sân sau của biệt thự.
Tuy rằng Bạc Nhược đã đến đây được một khoảng thời gian nhưng cô chưa từng có tâm trạng để tâm đến kiến trúc, phong cách xây dựng ở nơi này.
Hiện tại bỗng dưng cảm thấy căn biệt thự tựa như cái lồng giam giữ lại có cảm giác an toàn giống như một mái nhà.
Trái ngược với không gian yên tĩnh trong phòng bếp, ngoài sân lại là một khung cảnh hỗn độn.
Hạ quản gia chẳng biết từ khi nào đã chạy ra đây, bà đang dùng tay chỉ chỉ đám người kia, dường như đã sắp xếp vị trí của một số cái cây.
Bạc Nhược dĩ nhiên không hiểu vì sao lại phải vác mấy cái cây to như cây cổ thụ lâu năm về đây để trồng ?
Vô Kỵ nhai xong miếng bánh mì trong miệng, bình thản nhìn lên gương mặt Bạc Nhược, như đã nhìn thấu tâm tư của cô, anh ho nhẹ một tiếng, khẽ nói.
“ Muốn biết vì sao trong vườn lại xuất hiện nhiều cây lớn ? ”.
Bạc Nhược với lấy cốc sữa nóng bên cạnh, uống một ngụm rồi ậm ừ với anh, như sợ anh nghe không ra còn cố ý gật đầu.
“ Có nhìn thấy cái cây kia rất quen thuộc ? ”.
Bạc Nhược nhìn theo ngón tay của anh, trong vô thức mà lắc đầu.
“ Phải rồi, đêm hôm ấy tâm tư của em chỉ đặt trên người tôi, làm gì có khả năng quan sát xung quanh ”.
Trong lòng Bạc Nhược dấy lên sự hồ nghi.
Cô lén quan sát anh.
“ Cái cây kia coi như vật định tình của chúng ta.
Chính là cái cây mà đêm hôm ấy chúng ta dựa vào ...!Làm tình ! Nói rõ một chút cái cây ấy dính dâm thuỷ của em mà cũng dính tinh trùng của tôi ”.
Bạc Nhược thiếu chút nữa vì câu nói của anh mà nôn toàn bộ số đồ ăn sáng đã nuốt trong bụng ra.
Dẫu sao cô đã từng trải qua quá trình luyện tập khắt khe nên vẫn có thể miễn cưỡng kiềm chế.
“ Anh mang về đây làm gì hả ? ”.
Gương mặt vừa hết đỏ vì việc ban nãy bây giờ lại đỏ ửng lên.
Vô Kỵ ngồi bên cạnh cô nhịn không được mà bật cười khanh khách.
“ Ngắm - Làm tình ”.
“ Anh ...!”.
“ Nói gì thì nói tôi vẫn thích cảm giác được ở bên trong em ở một nơi hoang dã chứ không phải trên giường ”.
“ Tôi no rồi, không ăn nữa ! ”.
Bạc Nhược thẹn quá hoá giận liền bỏ đi.
Vô Kỵ nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, nụ cười trên khoé môi vẫn vô ý treo lên, đôi đồng tử màu hổ phách không giấu nổi sự vui vẻ.
Anh đặt cái bánh mì đang ăn dở trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cái cây bên ngoài đã được người làm trồng xong.
“ Làm tình dưới cây quả nhiên vẫn đủ kích thích ! ”.
Vô Kỵ lẩm bẩm, xoay người đứng dậy đuổi theo Bạc Nhược.
[ ...!]
Cũng giống như hôm qua, hôm nay Vô Kỵ không có đến tập đoàn.
Thời gian cả ngày đều dành ở bên cạnh Bạc Nhược.
Cô ngồi bên cạnh bể bơi tuỳ ý đọc sách, đến khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh vừa từ dưới nước leo lên bờ.
Cơ ngực rắn chắc lấm tấm nước.
Bạc Nhược vô thức nuốt nước bọt, lại cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng liền cúi đầu tiếp tục đọc sách, trái tim cô lúc này đập nhanh mấy nhịp, hơi thở cũng dần dần không ổn định.
Chẳng biết bao lâu cuốn sách trong tay đã bị Vô Kỵ giật lấy.
Anh đặt nó lên bàn uống nước nhỏ xinh ở bên cạnh, nhìn cô có phần khó hiểu.
“ Giác Mạc Thiên huấn luyện em cách đọc sách ngược ? ”.
“ Không có ”.
Bạc Nhược mím chặt môi, có phần khó khăn trả lời anh.
Cô đương nhiên không thể nói rằng cô vì nhìn cơ bụng của anh mà thất thần, mà vì thất thần nên cuốn sách trong tay cũng bất giác đổi chiều.
“ Vậy sao lại đọc ngược ? ”.
“ Không biết ! ”.
“ Em đang ngắm tôi đấy à ? ”.
Vô Kỵ bỗng dưng làm ra cái dáng vẻ như đã nhìn thấu mọi thứ.
Gương mặt điển trai giấu không nổi ý cười.
Mà lời anh vừa dứt, Bạc Nhược đã lập tức có phản ứng, gương mặt nhỏ nhắn phiến hồng càng làm rõ suy đoán trong lòng Vô Kỵ.
Anh mặc cô phản kháng, kéo cô đến gần hồ bơi.
Bất chợt, đáy mắt Vô Kỵ có một luồng sáng âm u dâng lên, nhưng tất cả cũng chỉ là rất nhanh, Bạc Nhược không hề có cơ hội nắm bắt.
Kế tiếp đó, cả người Vô Kỵ đột nhiên rơi xuống nước, kéo theo cả Bạc Nhược vẫn đang ngẩn ngơ.
Cô vốn định oán tránh anh, lại phát hiện cơ thể của người đàn ông này toả ra mùi tanh của máu.
“ Vô Kỵ ! ”.
Bạc Nhược ngoi đầu lên mặt nước, hét thất thanh.
Cô muốn lao về phía anh, muốn kiểm tra vết thương trên người anh nhưng đều bị Vô Kỵ chặn lại.
Vô Kỵ ở trong nước, dùng tay ký hiệu với cô.
Trên mặt nước xuất hiện dấu chấm màu đỏ cực nhỏ, nhưng lại là dấu hiệu của sự nguy hiểm cực lớn.
Bạc Nhược dĩ nhiên không thể nhìn không ra dấu chấm này, là dấu vết của súng bắn tỉa từ xa.
Rốt cuộc là kẻ nào ngông nghênh đến mức dám tập kích anh trong chính biệt thự của chính mình ?
Bạc Nhược vốn định hành động lại chẳng biết từ khi nào Vô Kỵ đã bơi đến.
Anh bị trúng đạn nơi bả vai, máu đã loang lổ rất nhiều.
Anh kéo cô bơ sâu xuống đáy hồ, dùng sức mở ra một cánh cửa tuy không đủ lớn nhưng người vẫn có thể tiến vào.
Bạc Nhược sửng sốt, chỉ là một hồ bơi đơn giản cũng có mật thất ?
Vô Kỵ dẫn cô vào bên trong, nước lập tức được cánh cửa ngăn lại.
Bên trong rất tối, Bạc Nhược cũng ý thức được anh bị thương không nhẹ, muốn chạy đi tìm chút ánh sáng nhưng cổ tay cô lại bị Vô Kỵ giữ lấy.
Trong bóng tối, cơ thể của anh dính chặt trên cơ thể cô, hơi thở có lẽ vì bị thương mà có chút lạnh lẽo.
“ Đợi ở đây một chút, Diễn Phong thu xếp ở bên ngoài xong chúng ta sẽ lại bơi lên bờ ”.
“ Vô Kỵ, anh rốt cuộc đã đắc tội với kẻ nào ? ”.
“ Rất nhiều, nhớ không nổi ”.
“ Vết thương có sao không ? ”.
Bạc Nhược biết trong giới hắc đạo anh không thoát khỏi liên can.
Nhưng cô lại không rõ anh rốt cuộc ở bên trong thế giới đen tối kia làm ra những chuyện gì để có thể bị truy cùng đuổi tận thế này.
“ Nhược Nhược, em đang quan tâm tôi ”.
“ Vết thương có sao không ? ”.
Bạc Nhược không để tâm đến sự trêu đùa của anh, câu hỏi một lần nữa được lặp lại.
“ Vết thương có sao thì thế nào ? Chung quy vẫn là cứu được em ”.