Chương
Tiêu Mạch Nhiên chạy tới quỳ xuống đất ôm chặt lấy chân anh!
“A Khanh, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, vì anh mà em không màng tính mạng, lẽ nào không thể so được với Tô Lạc Ly dù chỉ một chút sao?
Tiêu Mạch Nhiên quỳ trên đất khóc lóc.
Ôn Khanh Mộ không nhúc nhích mà đứng thẳng tắp ở đó.
Anh vẫn luôn cảm thấy rất mâu thuẫn đối với Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên có ơn với anh, cứu anh hai mạng, vì lý do này nên anh không thể làm gì cô ta.
“Em thừa nhận em muốn Tô Lạc Ly ngồi tù, em lợi dụng Vương Vãn Hương để uy hiếp Tô Nhược Vân, muốn cô ta tự tử rồi đổ tội cho Tô Lạc Ly. Em nghĩ, nếu Tô Lạc Ly ngồi tù thì chắc chắn anh với cô ta sẽ xa nhau rồi.”
Ôn Khanh Mộ khẽ ‘hừ’ một tiếng.
“Em không phải người xấu, Tô Nhược Vân muốn Tô Lạc Ly nuôi dưỡng con của cô ta, nhưng Tô Lạc Ly sao có thể đối xử tử tế với con của cô ta được. Hơn nữa, chỉ cần Tô Nhược Vân ngồi tù thì chắc chắn Tô Lạc Ly sẽ không bỏ qua cho con của cô ta, cuối cùng cô ta cũng chỉ có con đường chết. Thay vì như vậy, chi bằng chết chung với cô ta!”
“Cô đã thuyết phục Tô Nhược Vân thế này sao?”
“Đúng vậy, em đã nói như thế! Lẽ nào em nói sai sao?”
“Thứ nhất, Ly Ly sẽ tốt với con của Tô Nhược Vân, cô ấy thật lòng muốn giúp Tô Nhược Vân nuôi dưỡng con của cô ta. Thứ hai, cho dù cô đạt được kế hoạch, Ly Ly thật sự ngồi tù thì tôi cũng sẽ không vứt bỏ cô ấy.”
Giọng điệu Ôn Khanh Mộ vẫn vô cùng kiên định.
“A Khanh, Tô Lạc Ly không tốt như anh nghĩ, cô ta là một người phụ nữ hai mặt. Trước mặt anh cô ta là một người phụ nữ dịu dàng tốt bụng, sau lưng anh cô ta là kẻ giả dối nham hiểm! Anh tin em một lần được không?”
Tiêu Mạch Nhiên ôm chân Ôn Khanh Mộ, khóc lóc cầu xin.
“Cô tưởng tôi là thằng mù sao? Một người phụ nữ chung chăn chung gối với tôi lâu như vậy mà tôi còn không biết cô ấy là người thế nào sao? Khác biệt lớn nhất giữa Ly Ly với các người đó là cô ấy không bao giờ chủ động hại người khác!”
Ôn Khanh Mộ dịch chân của mình, Tiêu Mạch Nhiên ngồi bệt trên đất.
“A Khanh, chẳng lẽ chúng ta thật sự không có khả năng sao? Em thật sự rất yêu anh. Vẻ kiêu ngạo, tao nhã, thờ ơ của em đều là giả vờ! Em để tâm, cực kỳ để tâm!”
Tiêu Mạch Nhiên nằm bò trên đất gào khóc: “Em luôn cho rằng anh cũng rất yêu em, em luôn cho rằng anh rất bận, về sau phát hiện anh với Tô Lạc Ly đã kết hôn em mới biết mình ngu xuẩn biết bao!”
Ôn Khanh Mộ nhắm mắt, có lẽ anh nên nói với Tiêu Mạch Nhiên sớm một chút, nếu không cô ta cũng không lún sâu như bây giờ.
“Khi sự nghiệp của em đang ở đỉnh cao, em từng nghĩ sẽ rút khỏi showbiz, vì anh quá bận, em chỉ muốn chăm sóc cho anh. Thế nên em đã dùng hết sức để nâng đỡ Tô Lạc Ly, hi vọng cô ta sẽ trở thành trụ cột của Quốc tế Tinh Hoàng…
Em biết chúng ta không thể nào có con, vì vậy từ đầu em đã hạ quyết tâm sẽ không sinh con, thậm chí em từng nghĩ, tương lai khi sống thế giới của hai người đủ rồi thì có thể đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi.
A Khanh, em thật sự rất yêu anh, rất yêu. Vì anh, em có thể hi sinh tất cả, nhưng tại sao Tô Lạc Ly lại ngăn giữa chúng ta? Vì sự xuất hiện của cô ta nên anh mới xa lánh em, tất nhiên em sẽ hận cô ta! Cô ta cướp đi mọi thứ của em, lẽ nào em không thể hận cô ta sao?”