Chương
Tiêu Mạch Nhiên nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, nhìn bề ngoài có vẻ đây không phải là điện thoại của Ôn Khanh Mộ.
“Đây là điện thoại của Tô Nhược Vân.”
“Em chưa thấy bao giờ, càng không tiếp xúc với cô ta!” Tiêu Mạch Nhiên quay đầu sang một bên cãi lại.
“Hai người quả thực chưa từng gặp nhau, bởi vì cô biết một khi gặp mặt, tôi sẽ điều tra được, cho nên cô hoàn toàn không dám gặp cô ta, cô chỉ trao đổi với cô ta qua điện thoại, để đề phòng bị lộ thân phận qua số điện thoại, cô nhờ người khác làm sim điện thoại, mọi chuyện xong xuôi cô vội vàng hủy đăng ký sim điện thoại, cô tưởng như vậy tôi sẽ không tra được cô sao?”
Tiêu Mạch Nhiên không nói ra lời!
Cô ta tưởng mình làm không chê vào đâu được! Cô ta tưởng Ôn Khanh Mộ không thể nào tra ra được!
Thậm chí cô ta tưởng Ôn Khanh Mộ sẽ không điều tra chuyện này, bởi vì Tô Nhược Vân hận Tô Lạc Ly như vậy, cô ta tự sát để vu oan cho Tô Lạc Ly cũng là hợp lý!
Sao anh có thể nghĩ ra được đằng sau còn có người xúi giục!
“Tôi đã tra được tất cả những người sử dụng số này, cô nghĩ tôi có cần điều tra những người này để xem bọn họ có liên quan đến cô hay không không?”
Ôn Khanh Mộ cất điện thoại đi.
Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu xuống, cơ thể hơi run rẩy.
“Tôi mong đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
Cuối cùng Ôn Khanh Mộ liếc Tiêu Mạch Nhiên một cái rồi quay người đi.
“A Khanh!” Tiêu Mạch Nhiên bỗng ngẩng đầu kêu lên, “Chuyện này đúng là do em làm.”
Ôn Khanh Mộ không hề bất ngờ, bởi vì anh đã chắc chắn trăm phần trăm cho nên mới dám đến tìm Tiêu Mạch Nhiên đối chất.
“Cô thừa nhận là tốt, cho dù cô không thừa nhận tôi cũng biết chắc là cô, chỉ là tôi không muốn truy cứu thôi.”
“Tô Nhược Vân đã chết, vì sao anh còn muốn tra!” Tiêu Mạch Nhiên không hiểu, cô ta nghĩ mãi không ra!
“Cô tưởng Tô Nhược Vân hận Ly Ly nên những gì cô ta làm là hợp lý sao? Vậy thì cô sai rồi, Tô Nhược Vân là một người mẹ, khi sắp phải vào tù, cô ta sẽ suy nghĩ cho con mình, cho nên cô ta định giao con cho Ly Ly nuôi, nếu cô ta đã hạ quyết tâm thì sao đột nhiên lại muốn tự sát để giá họa cho Ly Ly?”
“Cô nghĩ rằng Tô Nhược Vân hận Tô Lạc Ly nên tuyệt đối sẽ không giao con mình cho Tô Lạc Ly nuôi!”
“Đúng là cô ta hận Ly Ly, cô ta cũng nghi ngờ, nhưng cô ta đã đi đến đường cùng, cô ta hy vọng con mình sống tiếp hơn, nếu tôi đoán không sai, cô dùng Vương Vãn Hương để uy hiếp Tô Nhược Vân đúng không? Bây giờ đầu óc Vương Vãn Hương đã không còn bình thường.”
Tiêu Mạch Nhiên lui về phía sau một bước, cô ta không ngờ Ôn Khanh Mộ lại đoán chuẩn như vậy!
“Chuyện của Vương Vãn Hương tôi sẽ không nói cho bất cứ ai, chuyện này cũng coi như chưa từng xảy ra, chỉ là nếu lần sau cô còn muốn hại Ly Ly hoặc là con trai tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, bất cứ ai làm hại Ly Ly, cho dù là người muốn làm hại Ly Ly tôi đều sẽ không bỏ qua!”
Ôn Khanh Mộ gần như rít qua kẽ răng.
Nhìn thấy ánh mắt căm ghét của Ôn Khanh Mộ, Tiêu Mạch Nhiên biết nếu không phải nể tình lúc trước cô ta đã cứu anh, lần này anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Cô tự giải quyết cho tốt đi.” Ôn Khanh Mộ quay người rời đi, vừa đi đến cửa bỗng nhiên nghe thấy một tiếng “bịch”!