Chương
“Cô gái này vừa tròn hai mươi tuổi, đang mang thai, hơn nữa đã gần hai tháng rồi.”
Quả nhiên Tô Lạc Ly đã đoán đúng rồi.
Tô Lạc Ly nói với Chung Vũ Lăng tất cả những gì đã xảy ra và dặn bà ta không được nói với bất kỳ ai.
“Vừa uống rượu vừa uống thuốc? Thật hoang đường, trong tình huống như vậy nên tránh thai!” Chung Vũ Lăng cũng giật mình.
“Đúng vậy, bác sĩ Chung, trong tình huống như vậy đứa trẻ này có thể sinh ra được không?”
Lúc này Tô Lạc Ly nhận ra rằng kế hoạch hôm đó của Ôn Khanh Mộ đúng là một sai lầm lớn!
Chung Vũ Lăng thở dài, “Điều này thực sự khó nói, đều có một tỷ lệ thai nhi dị dạng nhất định. Trong trường hợp này, chúng tôi thường để người mẹ tự lựa chọn.”
Lần này Tô Lạc Ly đau đầu rồi, Lý Như Kiều mới hai mươi tuổi, trong mắt cô vẫn là một đứa trẻ.
“Một số phụ nữ mang thai sinh con ra không có vấn đề gì, nhưng cũng có một số có vấn đề, điều này thật khó nói. Theo như hiện tại, các chỉ số của đứa trẻ này đều rất khỏe mạnh. Nhưng bây giờ không nhìn ra được vấn đề gì không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có vấn đề, cho dù mỗi lần khám thai đứa bé đều không có vấn đề cũng không có nghĩa là sau khi sinh ra cũng không có vấn đề.”
Chung Vũ Lăng nói với Tô Lạc Ly tất cả tình hình.
“Mợ chủ, đứa trẻ này còn quá nhỏ, nếu như chỉ là bạn của mợ thì mợ vẫn nên nói với người nhà của cô ấy đi.”
“Được, tôi sẽ làm vậy, bà làm việc đi, tôi đi trước đây.”
Ngay khi Tô Lạc Ly bước ra, Lý Như Kiều đã vội vàng đi tới.
“Chị Lạc Ly, tôi có sao không?”
Tô Lạc Ly chỉ có thể cười với cô ta, “Không có gì nghiêm trọng, chúng ta về nhà nói chuyện đi.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Lý Như Kiều yên tâm rồi, chỉ cần cô ta không bị bệnh thì sao cũng được.
Về đến nhà, Tô Lạc Ly đến phòng của Lý Như Kiều, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Ban đầu cô định sau khi bàn bạc với Ôn Khanh Mộ rồi mới tìm Lý Như Kiều, nhưng cô cảm thấy Lý Như Kiều nên là người đầu tiên biết về việc cô ta mang thai.
“Chị Lạc Ly, chị sao vậy? Hình như chị đang có tâm sự.”
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt non nớt của Lý Như Kiều.
“Cô Lý…”
“Ôi, chị Lạc Ly, đừng luôn gọi tôi là cô Lý cô Lý nữa, họ đều gọi tôi là Ớt Nhỏ, chị cũng có thể gọi tôi như vậy.”
“Ớt Nhỏ? Cái tên này rất hay.”
“Hi hi, hay đúng không? Là Đại ca đặt cho tôi đó.”
“Ớt Nhỏ, cô… có thai rồi.” Tô Lạc Ly vẫn nói ra.
“Chị nói cái gì?” Lúc đầu Lý Như Kiều không nghe rõ.
“Tôi nói cô có thai rồi.”
“Cái gì? Tôi có thai?” Lý Như Kiều mở to hai mắt, không thể tin được.
“Đây là kết quả xét nghiệm của cô.” Tô Lạc Ly lấy kết quả xét nghiệm từ trong túi xách ra đưa cho Lý Như Kiều, “Mang thai được bảy tuần, nguyên nhân lúc trước cô cảm thấy buồn nôn và buồn ngủ là do cô đã mang thai.”